Chương trước
Chương sau
Vẻ sắc lạnh nơi đáy mắt Dung Trì tản đi, trầm giọng nói: “Ừ, chúng ta sẽ sống rất tốt. Mặc dù bây giờ anh chưa có rất nhiều tiền, nhưng anh bảo đảm, anh sẽ không để cho em chịu khổ, sẽ không để cho em phải khóc.”

Hắn đã trải qua những cay đắng kia rồi, quyết tâm sẽ không để cô gái của hắn phải trải qua một lần.

Hắn muốn cho cô một cuộc sống tốt nhất trên đời.

“Em tin tưởng anh.” Khúc Yên vòng tay ôm eo gầy của hắn, đem mặt dán trên lưng hắn, “Dung Trì, anh đừng đối tốt với em như vậy, vẫn là để em sủng anh. Lần sau không cần làm nhiều chuyện như vậy, được không?”

Cô thật sự rất sợ hệ thống đột nhiên nhảy ra thông báo báo ân đã xong, nhiệm vụ hoàn thành.

“Em sợ cái gì?” Dung Trì quay người, nhìn thẳng nhìn vào mắt cô, “Sợ anh bây giờ đối với em quá tốt, về sau lại thay đổi sao?”



“Đúng.” Khúc Yên không cách nào nói thật, chỉ có thể theo lời của hắn nũng nịu, “Anh có từng nghe qua rằng, tình yêu cuồng nhiệt kỳ của một đôi tình nhân chỉ có 3 tháng, cho nên lúc này thật sự là rất tốt.”

“Anh không tin loại chuyện hoang đường này.” Dung Trì chắc nịch nói, “Nhiệt huyết của anh sẽ không chỉ có 3 tháng.”

“Cái này cũng khó nói.” Khúc Yên hừ nhẹ, “Đợi khi phản ứng của hormone mất dần, biết đâu anh nhìn thấy em lại chê phiền.”

“Không có khả năng.” Dung Trì nhéo nhéo mũi cô, trêu chọc nói, “Có lẽ khả năng em chê anh phiền sẽ lớn hơn.”

“Chắc chắn không! Em muốn làm cơm cho anh cả đời!” Khúc Yên không đắn đo suy nghĩ, thốt ra.

Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng giật mình.

Cô nguyện ý, lại sợ bị khống chế......

Dung Trì không cho cô cơ hội đổi ý, nắm chặt tay cô, cùng cô mười ngón đan xen: “Em phải thực hiện lời hứa nhé.”

Khúc Yên không lên tiếng, tựa vào lồng ngực hắn, ngửa đầu hôn cằm hắn một chút, lại hôn môi hắn một chút.

Nụ hôn của cô giống lông vũ, rất nhẹ, rất mềm.

Dung Trì bị cô hôn đến có chút ý động, nhịn một chút, nói: “Chúng ta ăn cơm trước, không thể phụ lòng em lao động cả buổi chiều.”



“Ăn cơm trước?” Khúc Yên bắt được hàm nghĩa bên trong câu nói này, làm mặt quỷ, “Đơn thuần ăn cơm, anh đừng nghĩ quá nhiều.”

......

Ăn xong cơm tối, hai người tay trong tay xuống lầu tản bộ.

Dung Trì còn muốn trở về tăng ca, Khúc Yên đành rửa mặt ngủ trước.

Cô ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Cô dường như nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

“Dung Trì? Là anh trở về rồi sao?” Cô xuống giường, mang dép đi ra ngoài.

Phòng khách mở một chiếc đèn nhỏ, Dung Trì vừa trở về, đang ngồi bên cạnh bàn xoa huyệt thái dương.

“Anh thế nào, đau đầu sao?” Khúc Yên đi qua, đưa tay thay thế hắn, giúp hắn day, “Anh uống rượu?”

Cô ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.

“Ừm.” Dung Trì trầm thấp lên tiếng, “Đêm nay có một buổi xã giao, hạng mục mới cần tìm người đầu tư.”

Đèn phòng khách hơi sáng chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, có một tầng mỹ cảm mông lung.

Tướng mạo của hắn không thể nghi ngờ là tinh xảo xinh đẹp, xen vào giữa khí chất thiếu niên cùng đàn ông, có mấy phần khí phách bốc đồng của thiếu niên, lại có mấy phần trầm ổn kiên định.

Dù uống nhiều, hắn vẫn như cũ rất khắc chế, dưới đáy mắt sâu thẳm dâng lên một loại xúc động nào đó, nhưng vẫn lý trí đứng lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Anh đi dội nước, em mau trở về phòng ngủ tiếp.”

“Anh có thể tự làm sao?” Khúc Yên có lo lắng, sợ hắn ngã trong phòng tắm.

“Nếu anh không thể, em muốn giúp anh tắm rửa sao?” Khóe môi Dung Trì hơi nhếch, cười cười, “Đồ ngốc, nhanh đi ngủ.”

Khúc Yên gật gật đầu, ngoan ngoãn trở về phòng.

Cô không quá yên tâm, không đóng cửa, lắng tai nghe động tĩnh ở phòng tắm bên kia
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.