"Thế này có tính không?" Khúc Yên lui lại hai bước, tinh nghịch mà nghiêng đầu hỏi hắn.
Mục Hàn vô thức đưa tay sờ qua chỗ bị cô hôn.
"Cô nương --" Hắn đỏ mặt lại phẫn nộ, trách mắng, "Cô nương làm gì vậy? Cô nương chẳng lẽ không biết tuân thủ phép tắc lễ nghi?"
"Chúng ta đêm qua không phải đã thân mật như vậy sao?" Khúc Yên cực kì có lý nói, "Vậy ta hôn phu quân tương lai của ta một chút thì có gì không thể?"
"Đêm qua là một sai lầm!" Mục Hàn thốt ra.
Tâm tình của hắn hết sức phức tạp, vừa xấu hổ lại giận giữ.
Cô lại giống như không có vấn đề chút nào, chẳng lẽ cô nương lớn lên trong núi như cô có dã tính khó thuần như vậy, không quan tâm trinh tiết?
"A, huynh thế mà nói như vậy......" Khúc Yên giơ lên một ngón tay trắng nõn, hướng hắn lắc lắc, "Đây là lời kịch của cặn bã, huynh tốt nhất đừng nói như vậy."
"Cặn bã?" Mục Hàn nhíu mày, đây là ý gì?
"Cặn bã chính là loại nam nhân lừa gạt tình cảm các cô nương, đùa bỡn lưu manh xong bỏ chạy."
Lông mày Mục Hàn chau lại, cắn răng nói: "Ta cũng không phải có ý này, ta đã nói, ta sẽ cho cô nương một danh phận."
Khúc Yên làm bộ thở dài, thương tâm nói: "Huynh không tình nguyện như thế, thôi được rồi. Ta vừa rồi chỉ là đụng huynh một chút, huynh đã phát hỏa với ta, ta còn cần gì danh phận? Nếu ta tưởng lời nói muốn phụ trách của huynh là thật, lấy huynh rồi không nhịn được muốn thân cận với huynh, chẳng phải là sẽ bị huynh đánh chết?"
Mục Hàn: "......"
Hắn động thủ đánh cô lúc nào?
"Huynh vẫn nên làm như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì a." Khúc Yên xoay người, dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt.
Mục Hàn thấy cô khổ sở, âm thầm nắm chặt quả đấm, tiến đến gần cô hai bước, ở sau lưng cô thấp giọng nói: "Là ta không đúng, cô nương đừng để ở trong lòng. Chuyện ta đã làm, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm."
Hắn sinh ra ở hoàng thất, thường thấy phụ hoàng tam cung lục viện, nữ nhân vô số.
Những nữ nhân kia mỗi người đều lớn lên mỹ lệ xinh đẹp, cực kỳ dễ nhìn.
Nhưng quay người lại, các cô tranh giành tình cảm, thủ đoạn ghê tởm làm cho người buồn nôn.
Hắn chán ghét nữ nhân, thuở nhỏ người hầu hạ bên cạnh cũng là thái giám, không cho phép cung nữ thân cận.
Không nghĩ tới, một ngày kia hắn lại sẽ ở dị quốc hoang sơn dã lĩnh......
Thôi, ngược lại hắn cũng không có lòng cưới vợ, tương lai liền cho cô một cái danh phận, tìm một chỗ an trí. Mà hiện nay tận lực thiện ý đối với cô a.
Sau khi Mục Hàn nghĩ thông suốt, thần sắc hòa hoãn rất nhiều: "Cô nương chớ khổ sở, tuy là sai lầm, nhưng đã thành sự thật, đương nhiên phải đối mặt."
"Huynh còn nói là sai lầm......" Khúc Yên ngước mắt, trong mắt là sương mù mịt mờ, phảng phất muốn rơi lệ.
"Ta không nói." Mục Hàn cam chịu.
"Vậy ta hỏi huynh, ta còn có thể gần gũi với huynh hay không?" Khúc Yên truy vấn.
Mục Hàn cong môi mỏng, trầm mặc không đáp.
Khúc Yên ôm lấy cánh tay của hắn, tiếp tục hỏi: "Thế này có thể hay không?"
Mục Hàn giật giật tay, nhưng khí lực cô lớn, trong lúc nhất thời càng không thể rút trở về.
Trong lòng của hắn bất đắc dĩ, nhẫn nại nói: "Thế này không thích hợp, nếu như bị người trông thấy, người ta sẽ nói cô nương có hành vi không ngay thẳng, là người không có đức hạnh."
Mắt Khúc Yên sáng lên, lĩnh hội điều tinh túy: "Thế có nghĩa là không có người trông thấy là được rồi?"
Cô nở nụ cười trong veo, nhón chân lên, lại hôn bẹp một cái ở một bên khác của mặt hắn, "Không có người trông thấy a!"
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Hàn lại từ từ đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là giận, nhìn cô chằm chằm nửa ngày, nghẹn lời không nói gì.
Cô thật sự là cổ quái.
Nếu nói cô giống vị Tam công chúa kia một lòng coi trọng túi da của hắn, sắc tâm tham lam, cô lại không có loại ý đồ kia.
Nếu nói cô không có ý định với hắn, nhưng lại nhiều lần thân cận, không biết xấu hổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]