Sau khi Khúc Yên rời đi, cô tìm một khách điếm khác, bọc lấy ba lớp chăn bông, cắm đầu ngủ một giấc.
Ngày thứ hai dậy, tinh thần cô sáng khoái, dược tính của xuân dược cũng đã hết.
Rửa mặt xong, cô định đi dạo phố.
Cô còn chưa có thời gian thưởng thức đồ ăn của thế giới cổ đại này. Nhiệm vụ cái gì chứ, ném qua một bên đã!
Khúc Yên tiêu sái lấy ra một bao bạc vụn từ trong không gian, mua đồ ăn bên đường -- mứt quả ngọt ngào, bánh nướng thơm ngát, còn có sữa đậu nành thuần thủ công cực ngon!
Mỹ vị nhân gian a!
Khúc Yên ăn cả đoạn đường đi, ngược lại rất vui vẻ.
Mục Hàn một đêm không ngủ, trong đêm sai ám vệ tra xem cô ở nơi nào, khi hắn biết cô ở một khách điếm khác, trời còn chưa sáng liền tự mình đi quan sát.
Hắn tự nhủ, đây chỉ là vì điều tra thân phận thật của cô.
Nếu cô thực sự là Tam công chúa Khúc Yên, hắn sẽ tự tay giết cô.
Hắn một đường lặng lẽ đi theo cô, thấy cô ăn uống quá độ, có lẽ là tâm tình cô không tốt, nội tâm hắn không khỏi có chút phức tạp.
"A, thật xin lỗi!"
Khúc Yên đụng vào một người trước một gian hàng bán quạt, vội vàng nói xin lỗi.
Nam tử trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, cười cười với cô: "Nha đầu ngốc, cuối cùng cũng tìm được muội rồi."
Khúc Yên kinh ngạc, chú ý đến người trước mắt -- một thân bạch y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/2547708/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.