Hoàng cung vào ban đêm yên tĩnh lại tối đen như mực, chẳng khác nào đang nằm trong bụng một con cự thú khổng lồ. Ngọn lửa nhảy nhót trên đèn lồng mỏng manh, mờ nhạt, dường như sẽ bị màn đêm ăn mất lúc nào không hay, ánh sáng yếu ớt này khiến người ta không thể nhìn rõ cả khuôn mặt. 
Nam Chi cảm thấy rất khủng bố, nàng lôi kéo tay áo của Hiền phi, nũng nịu nói: 
"Mẫu phi, con muốn ngủ cùng người." 
"Mẫu phi, con nhất định sẽ không làm phiền đến người, con nhất định sẽ nghe lời." Nam Chi ngửa đầu lên nói với mẫu thân, trong mắt mang theo khát khao được thân cận. 
Hiền phi rũ mắt nói: "Con là công chúa, có phòng của chính mình." 
Nam Chi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hiền phi, trong lòng rất thất vọng. 
Nàng muốn đi theo người lớn, nàng vẫn là một đứa trẻ, là bảo bảo, không có khả năng bảo hộ chính mình, đi theo người lớn, người lớn có thể bảo hộ nàng. 
Đáng tiếc, mẫu phi không cho. 
Nam Chi không có cách nào, chỉ có thể về phòng ngủ một mình. 
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua mẫu phi, Hiền phi ngồi trong cung điện xa hoa, châu thoa đầy đầu, cẩm y hoa phục, mỹ lệ như vị tiên nữ trên bầu trời, thanh lãnh vô song, nhưng lại làm cả người Nam Chi thấy lành lạnh cùng thất vọng. 
Nam Chi được cung nữ hầu hạ đi ngủ, nàng nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng nhớ về việc vịt nướng có độc, nhớ về việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ba-tuoi-ruoi-doan-sung-tieu-nai-bao-lai-ngot-lai-mem/2830930/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.