"Ôi ôi, công chúa của nô tỳ.." Một giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vang lên, ngay sau đó, bà vú đi đến, ngồi xuống mép giường, ở ngay trước mặt Nam Chi, vén áo lên, lộ ra bầu ngực, "Công chúa, người đói bụng rồi, mau uống sữa đi."
Nam Chi:.
A, a? Gì đây?
Tui không muốn uống sữa đâu.
Cô bé chưa kịp lên tiếnh đã bị ấn vào ngực, mùi tanh tanh của sữa ập vào xoang mũi, làm Nam Chi "o ẹ" một tiếng, nôn hết bát cháo vừa ăn xong.
"Công chúa.." Biên Lộ cùng bà vú tức thì luống cuống tay chân, kinh hoảng* mà chạy lại dọn dẹp.
*Kinh hoảng: Kinh ngạc, hoảng sợ.
Nam Chi nôn đến mức rơm rớm nước mắt, "Ta không uống, đừng bắt ta uống."
Liên Kiều nói với bà vú: "Công chúa đã ăn một chén cháo rồi, hơn nữa vừa mới tỉnh lại, cũng không uống được bao nhiêu."
Vẻ mặt của bà vú lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng không tiếp tục cưỡng ép cô nhóc uống sữa.
Tinh thần Nam Chi bây giờ vô cùng mệt nhọc, cả người choáng váng ngây dại, nhìn chằm chằm vào bộ ngực bà vú. Biên Lộ thấy thế tưởng nàng bị bà vú dọa sợ, bèn nhẹ nhàng trấn an vỗ về.
Đây vốn dĩ là việc của bà vú, giờ lại bị cung nữ đoạt, hơn nữa công chúa uống sữa của bà còn sợ đến mức nôn ra.
Bà vú đứng ở cạnh giường, như một người dư thừa.
Nam Chi trề môi, nhìn Biên Lộ, "Ta nhớ, nhớ mẫu phi."
Biên Lộ nhẹ giọng trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ba-tuoi-ruoi-doan-sung-tieu-nai-bao-lai-ngot-lai-mem/2830927/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.