Trần Khẩn an phận nằm yên trên giường bệnh trọn hai tuần. Hôm nay cắt chỉ vết thương, rốt cuộc có thể xuất viện rồi. Trần Khẩn cảm thấy thân thể của mình sắp mốc meo luôn rồi.
"Tiểu Khẩn, trong hai tháng không thể vận động mạnh, không thể tập luyện kịch liệt, có thể làm được không? Nếu như không làm được thì cháu tiếp tục nằm trên giường cho dì." Viện trưởng Lý không ký tên cho nàng xuất viện lập tức, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.
"Vận động mạnh? Tập luyện kịch liệt? Cháu tập thái cực quyền có được không?"
"Thái cực quyền? Cái này có thể nhưng không được quá lâu cũng như không được quá mạnh."
"Được rồi, dì Lý, những chuyện này cháu có thể làm được."
"Lão Lý, Tiểu Khẩn muốn tham gia giải đấu tán thủ, không có vấn đề gì chứ?" Ở bên cạnh nghe viện trưởng Lý dặn dò, Từ Manh bỗng nhiên nhớ đến vấn đề nghiêm trọng này.
"Cái gì? giải đấu tán thủ? Tiểu Khẩn, cháu muốn tham gia sao? Cháu không thể đợi tham gia xong rồi mới làm phẫu thuật sao? Thật là một đứa nhỏ không thể làm người khác yên tâm."
"Thực xin lỗi, dì Lý, cháu không biết để hồi phục cần thời gian dài như vậy." Đợi đến lúc giải đấu kết thúc, giáo quan cũng đã trở về. Cô chắc chắn không cho phép mình tổn thương thân thể của bản thân.
"Trong khoảng thời gian này, cố gắng không tập luyện để miệng vết thương khôi phục tốt. Chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nhưng mà sau khi thi đấu trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-me-hoac/2978953/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.