Tiếng đàn lưu loát ưu mỹ, giọng hát thâm tình từ tính, khiến những người nghe không tự kìm hãm được đắm chìm trong đó.
Giai điệu quen thuộc dâng lên như thủy triều đập vào mặt, Tang Đồng như bị đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, hung hăng nhắm mắt lại, dùng hết sức lực nhịn xuống nước mắt sắp tràn mi.
“Anh giống như mắc một loại bệnh, trong mắt trừ em ra, tất cả phồn hoa đều là phông cảnh
Giống như đầy trời muôn sao sáng chói, lấp lánh trong suốt, không sánh bằng gương mặt phong tình của em
Anh nguyện ý tin tưởng
Gặp em là trời cao quyết định
Tựa như trăng không thể thiếu bình minh
Trong chỗ u minh đã có ước định
Nhớ em, từng phút từng giây đều không thể ngừng, cũng không muốn ngừng
Nụ cười hòa tan rét lạnh băng giá
Nhớ em, em vẫn như đang nhẹ nhàng dặn dò, tỉ mỉ chăm sóc
Nhớ nhung cũng đã bắt đầu thức tỉnh
Khống chế không được mà nhớ em
Nhớ em ở lúc bình minh thức dậy
Tựa như cùng một tách trà thơm ấm áp
Hòa với nhu tình quấn quanh
Liền năm tháng cũng trở nên an bình
Anh nhớ em……”
Thời gian gào thét mà đến, mang theo nỗi nhớ ồ ạt cuộn về không thể đỡ.
Lương Nguyên không chỉ hiểu được lợi thế ngoại hình có một không hai, còn có nghị lực vững vàng bền chí, có thể người bình thường không thể chịu khổ, nhưng hắn dù ở trong làng giải trí không có bất kỳ bối cảnh nào, cũng có thể nổi danh.
Giải thưởng Kim Phủ là giải thưởng điện ảnh cao nhất giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-huyen-bi/55738/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.