Tang Đồng ngân nga bài hát trở về nhà, ở cửa ra vào lại gặp phải Lạc Hưởng Ngôn.
Lạc Hưởng Ngôn vừa mở cửa vừa thuận miệng hỏi: “Đi đâu về mà vui vẻ như vậy?”
Tang Đồng hi hi ha ha mà cười, mặt mơ mộng, nhưng không có trả lời, hỏi ngược lại: “Hôm nay lại trở về rất muộn nữa sao?”
Lạc Hưởng Ngôn gật đầu một cái, cởi áo khoác xuống nói: “Có một hội nghị trì hoãn, cô ăn rồi à…… Trong nhà còn có đồ ăn chứ?”
Tang Đồng mở tủ lạnh ra nhìn một chút, mấy ngày nay Lạc Hưởng Ngôn luôn về nhà nấu cơm cho cô ăn, cho nên tủ lạnh vẫn luôn đầy ắp.
Tang Đồng ngượng ngùng, nói: “Tôi ở bên ngoài ăn cơm xong rồi, nếu không…… Tối nay để tôi làm cơm thế nào?”
Lạc Hưởng Ngôn khinh thường nhìn cô một cái: “Cô làm? Tôi còn muốn sống thêm vài năm!”
Tang Đồng nhất thời nổi giận, thuận tay đem cái chìa khóa ném ở trên khay trà.
Lạc Hưởng Ngôn tùy ý nhìn thoáng qua, đột nhiên dừng lại, tò mò cầm chìa khóa của cô lên nhìn một chút, chậc chậc lấy làm kỳ quái nói: “Đây chính là chiếc răng khôn cô đã nhổ? Ai chà chà, thật là hiếm gặp nha, tôi chỉ thấy qua người ta lấy răng chó treo trên người, chưa từng thấy qua người nào treo răng của chính mình!”
Tang Đồng tức giận đoạt lấy xâu chìa khóa, liếc mắt nói: “Ăn nói nhăn cuội, đây chính là bác sĩ Triệu tặng! Tôi trước giờ thật đúng là chưa gặp qua người nào sẽ đem răng của tôi cẩn thận thu tập như vậy…… Khi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xanh-huyen-bi/55735/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.