Cả ngày hôm nay tôi chẳng muốn ra ngoài chỉ ở trong phòng cho đến khi tia nắng cúi cùng tắt hẳn cũng là lúc bắt đầu bữa cơm tối, ko thấy tôi ra ngoài, bà giúp việc sợ tôi ngủ quên nên đã lên phòng gọi.
_Cô Lệ... Cô Lệ ơi.
Tôi đang nằm trên giường nghe tiếng gọi của c liền đứng dậy đi ra.
_Có việc gì vậy ạ...
_Xuống ăn cơm tối thôi.
_Mọi người ăn đi ạ... Cháu ko đói...
_Cô Lệ cố gắng ăn một tí... Bỏ bữa ko tốt cho sức khỏe đâu.
_Vâng... Khi nào đói cháu sẽ xuống ăn. Cháu vào đây ạ..
Tôi đóng cửa đi vào giường tiếp tục nằm ủ rũ. Bà Thủy đứng bên ngoài nhìn Lệ rồi lắc đầu, sau đó quay người xuống dưới.
Lão Vương hướng đôi mắt về phía cầu thang sau khi nhìn thấy mỗi bà giúp việc đi xuống thì nhíu mày nói.
_Lệ đâu rồi...
_Thưa Lão Vương... Cô ấy mệt nên ko muốn ăn... Để tôi vào nấu cho cô ấy bát cháo.
_Ừ...
Lão Vương cúi xuống gắp thức ăn đưa vào miệng nhai, khuôn mặt cố tỏ ra bình thường nhưng thật ra trong lòng a ta lại cảm thấy khó chịu. Kha Ly từ nãy giờ luôn đưa đôi mắt của mình quan sát nét mặt của lão Vương.
***
Tại Việt Nam.
Sau khi biết cái xác ấy ko phải là Lệ,Kiên lại tiếp tục vùi đầu vào việc tìm kiếm cô ấy... A ta tin rằng Lệ vẫn còn sống.
Đưa tay lên xoa xoa thái dương của mình, Kiên nhắm mắt lại sâu chuỗi lại mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-trong-tim/2162029/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.