Chương trước
Chương sau
Giữa đêm khuya yên tĩnh, nghe tiếng nói phát ra từ phía sau lưng mình khiến cả tôi và Lão Vương đồng thời quay lại.

Trước mắt chúng tôi là một cô gái mặc trên người bộ váy ngủ phi lụa màu đen, bên ngoài khoát chiếc áo choàng, cô ta từng bước tiến lại gần chỗ chúng tôi, nhìn kĩ vào khuôn mặt cô ấy tôi mới biết đó là cô gái mà khi sáng mình đã nhìn thấy trên đường, cũng là người mà Lão Vương đuổi theo.

_Sao e ko ngủ mà lại ra đây.

Tiếng nói của Lão Vương vang lên bên tai khiến tôi bất ngờ, quay sang nhìn a ta.

_A biết cô ấy à.

Lúc này, cô ta cũng vừa đi lại chỗ chúng tôi, Kha Ly nhìn tôi mỉm cười, tự nhiên đưa tay mình choàng qua ôm lấy tay Lão Vương rồi nhìn a ta hỏi.

_Ko những quen mà còn rất quen phải ko a.

Lão Vương im lặng ko trả lời, cô ấy quay sang nhìn tôi hỏi.

_Con đây là ai vậy Thiên Vương.

Tôi nhìn a ta lặp lại cái tên nghe lạ hoắc ấy.

_Thiên Vương... A tên là Thiên Vương sao.

Lão Vương chưa lên tiếng thì cô ấy đã tự tin nhìn tôi nói.

_Phải... Cô với a ấy quan hệ thế nào mà lại ko biết tên a ấy.

Tôi và a ta quan hệ thế nào nhỉ, là tình nhân hay tôi là người đẻ thuê cho a ta, ngay cả tôi cũng chẳng biết. Nghe câu hỏi của cô ấy,tôi lúng túng chẳng biết phải trả lời thế nào miệng ấp úng.

_Tôi... Tôi...

Lão Vương đưa mắt nhìn tôi rồi mau chóng quay mặt lại nhìn cô ấy chậm rãi lên tiếng.

_Cô ấy làm việc cho a.

Nghe câu nói của a ta, trái tim tôi như bị ai đó dùng búa gõ mạnh một cái, cảm giác như bản thân đang ở trên chín tầng mây liền bị rơi xuống vực thẳm, đau đớn tột cùng, tôi cứ đưa mắt nhìn Lão Vương mà ko nói được lời nào.

Kha Ly đi lại đưa tay ra trước mặt tôi.

_Chào bạn mình là Kha Ly, bạn gái a ấy.

Trái tim tôi lại bị ai đó dùng móng tay nhọn khoét vào một cái sau đó xác muối thêm lần nữa, cảm giác đau đớn như chết lặng.

Tôi nhớ ra rồi cô ta đây chính là người phụ nữ ấy, người mà bà giúp việc đã nhắc đến và cũng là người con gái trong tấm ảnh được đặt trong phòng làm việc của a ta mà tôi vô tình thấy được.

Cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, tôi quay lại nhìn cô ấy, một tay nắm chặt lấy mép váy, tay còn lại đưa đến chạm vào tay cô ta.

_Chào cô, tôi là Lệ. Rất vui được biết cô.

_Lệ cứ gọi mình là Kha Ly cho thân mật, cô cô tôi tôi cái gì...

Cố gắng tỏ ra là mình ổn, miệng mỉm cười lặp lại cái tên của cô ta nhue muốn khắc sâu vào trí nhớ mình tên cô gái trong lòng lão Vương.

_Chào Kha Ly. Rất vui đc biết bạn.

_Mình cũng rất vui được làm quen với bạn. Mà bạn đến đây cũng bạn trai à.

Tôi liếc mắt nhìn vào mặt Lão Vương rồi quay lại nhìn Kha Ly lên tiếng.

_Ko... Tôi đến một mình.

Kha Ly quay sang Lão Vương ôm lấy tay a ấy.

_ Trùng hợp quá a nhỉ. Mà sao đang ngủ a lại xuống đây. Làm e lo quá.

Lão Vương nhìn cô ta rồi nói.

_A hơi khó ngủ nên muốn đi dạo.

Kha Ly đưa một tay của mình choàng qua tay Lão Vương, một tay choàng qua tay tôi kéo đi.

_Vậy chúng ta cùng đi dạo đi.

Tôi khựng lại, từ từ buông tay mình ra khỏi tay cô ấy.

_Hai người đi đi. Tôi buồn ngủ rồi.

_Tiếc nhỉ. Mà thôi cũng ko sao. Mình ở cùng một resort mà có gì mai gặp cũng đc.

_Ừ. Tạm biệt hai người.

Ko đợi họ trả lời, tôi đã quay người chạy đi, nếu đứng đó thêm một lúc nữa tôi nghĩ mình sẽ đau tim mà chết mất.

Vừa chạy nước mắt tôi vừa rơi, cố cắn chặt răng vào môi để ko bật thành tiếng, khi chạy vào đến sảnh resort tôi vội vàng đưa tay mình lên mặt lau lau nước mắt rồi chạy nhanh qua quầy lễ tân. Họ thấy tôi như vậy thì cũng nhìn theo.

Tôi cứ thế chạy nhanh lên phòng, đóng sầm cánh cửa lại, dựa lưng vào cửa từ từ trượt xuống sàn mà òa khóc nức nở, tại sao mọi thứ lại thành ra như vậy.

Thì ra a ta lại lừa dối tôi là bản thân mình chưa có người yêu để cho tôi hi vọng. Tại sao a ta lại làm thế, tại sao lại dịu dàng, quan tâm, chăm sóc để tôi lầm tưởng hai chúng tôi là một gia đình. Tại sao... Tại sao tôi lại ra nông nỗi này. Tôi cứ ngồi dưới sàn vừa gào khóc, vừa đưa tay đấm liên tiếp xuống nền gạch đến bật máu.

Từ từ đặt bàn tay lên ngực trái cảm nhận từng nhịp đập trầm ổn của trái tim. Rõ ràng, nó vẫn còn đập đây mà, sao tôi lại thấy đau như vậy.

***

Dưới bể bơi Kha Ly tình tứ ôm lấy tay Thiên Vương đi dạo.

_Buổi tối ở đây đẹp thật a nhỉ.

Thiên Vương với đôi mắt nhìn thẳng,chân bình thản bước,miệng trả lời.

_Ừ. Mình về phòng ngủ thôi. A buồn ngủ rồi.

_Vâng.

Sau khi Lệ vừa khóc vừa chạy về phòng rồi nhìn thấy Lão Vương ôm ấp cô gái khác đi vào mấy nhân viên có mặt ở đây tuy ko nói ra nhưng họ cũng phần nào hiểu được. Trong lòng lại thấy tội nghiệp Lệ nhiều hơn.

Trở về phòng, nằm lên chiếc giường, Kha Ly vòng tay ôm lấy Thiên Vương, rướn người hôn lên má a ta một cái, bàn tay bắt đầu mò mẫm loạn xa trên người Thiên Vương.

_Mình tiếp tục đi a.

Bờ môi đẹp đẽ của Lão Vương cong lên một cái, đưa tay vuốt ve mái tóc Kha Ly nói.

_Để ngày mai... Bây giờ mình ngủ thôi.

_Vâng...

Rút đầu vào người Lão Vương, Kha Ly miệng nhếch mép trong lòng rất thoải mái rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Lão Vương một tay đặt lên trán của mình,đôi mắt nhìn lên trần nhà thở dài. Ko hiểu sao trong lòng a lại có cảm giác khó chịu khi nhìn thấy Lệ như vậy.

***

Tôi ngồi dưới sàn cả đêm chẳng thể ngủ được,ko làm gì khác ngoài việc khóc, mối tình đầu của tôi, người khiến trái tim tôi run động đã là người đàn ông của người khác

Từ ngày mai em sẽ phải bước đi trên con đường chia hai.Từng kí ức hạnh phúc về anh buông tiếng em thở dài.Hạnh phúc em ước mơ đó, hạnh phúc mà em không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.