Lão Vương ngồi trên chiếc ghế, chân vắt chéo, tay cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng kéo một hơi từ từ nhả ra làn khói trắng, khuôn mặt lạnh lùng ko chút biểu hiện cảm xúc.
Ông Khanh từ trong phòng đi ra nhìn thấy Lão Vương thì tỏ ra niềm nở đi lại.
_Lão Vương đến giờ này ko biết có chuyện gì.
Đưa điếu thuốc lên miệng kéo một hơi, Lão Vương quay sang ông ta nhả khói rồi bình thản lên tiếng.
_ Ông ko biết tôi đến đây vì việc gì sao.
Ông Khanh bắt đầu chưng ra cái bộ mặt vô tội, như bản thân ko hề hay biết việc gì.
_Tôi ko hiểu ý của lão Vương.
Vứt chiếc tàn thuốc xuống sàn, Thiên Vương dùng mũi giày của mình dẫm lên di di lấy nó sau đó dừng lại ngước đôi mắt chứa đầy sự chết chóc và nhẫn tâm nhìn Ông Khanh, Lão Vương lên tiếng.
_Thôi được...để tôi nói cho ông biết vậy. Cô gái đi cùng tôi ở bữa tiệc bị mất tích ông có thấy cô ấy ở đâu ko.
_Mấy hôm nay tôi ở nhà ko đi đâu cả nên ko nhìn thấy.
"Rầm" bàn tay Lão Vương đập mạnh xuống bàn, khiến cho ông Khanh và đám đệ của mình lo lắng, Lão Vương đứng dậy chậm rãi đi lại chỗ ông ta, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào trong người hắn
_Ông thật sự ko biết....
Ông Khanh hít sâu một hơi cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh.
_Vâng. Tôi ko biết...
_Để tôi cho ông xem cái này.
Lão Vương quay người nhìn đệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-trong-tim/2161994/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.