Những ngày sau đó Lão Vương thường xuyên ở nhà. A ta dành thời gian của mình để cùng tôi luyện tập. Nhìn những giọt mồ hôi vịn ra trên tráng lão Vương ko hiểu sao tôi lại có chút thương xót.
Những vết bầm tím xuất hiện trên cơ thể tôi ngày càng nhiều,dấu này chưa tan thì đã có dấu khác xuất hiện.
Trải qua một thời gian tập luyện tôi thấy bản thân mình đã khá hơn trước rất nhiều. Lão Vương, a ta đang ngồi trên chiếc ghế chăm chú quan sát từng động tác của tôi từ nãy tới giờ. Tôi dừng lại,nhặt lấy chai nước bên cạnh chân mình đưa lên miệng uốn cạn.
Hít sâu một hơi lấy can đảm tôi đi lại gần chỗ Lão Vương. A ta nhìn tôi lên tiếng.
_Có chuyện gì.
_Tôi đã tập một thời gian rồi, thấy mình cũng khá hơn trước rất nhiều, tại sao a vẫn bắt tôi tập mà ko giúp tôi trả thù.
_Cô thấy ổn nhưng tôi thì ko.
_Tôi với a cá cược. Nếu tôi thua a có thể bắt tôi làm gì tùy ý, còn nếu tôi thắng thì bắt đầu từ ngày mai a phải giúp tôi... A dám ko.
Tôi cố gắng dùng cặp mắt của mình nhìn kĩ vào mắt a ta dò xét nhưng tuyệt đối ko nhìn thấy gì ngoài sự lạnh lùng thường ngày. Lão Vương im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
_Được. Chỉ cần cô làm tôi ngã cô muốn gì cũng được.
_A chắc chắn chứ.
Lão Vương ko nói thêm gì a ta im lặng đi thẳng về sàn đấu, tôi cũng đi theo phía sau. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-trong-tim/2161977/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.