Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Du Uyển có mười phần lòng tin vào đại bá, đừng nói là một Bảo Thần Trù, mười người cũng không phải là đối thủ của đại bá!

Nàng hồn nhiên không biết đại bá đã bị hù đến mức run chân...

“Bảo Thần Trù thật sự lợi hại như vậy sao?” Du Phong buồn bực hỏi, lấy trù nghệ của cha hắn, còn chưa có để ai vào mắt đâu.

Đại bá vỗ vỗ ngực nói: “Vị Thần Trù này am hiểu không phải là những món ăn bình thường.”

“Vậy thì là cái gì?” Du Phong hỏi.

“Dược thiện.” Đại bá nói, “Lời đồn nói rằng nếu ăn được một bữa dược thiện của ông ấy, tuổi thọ sẽ được kéo dài thêm mười năm, so với linh đan diệu dược còn hiệu nghiệm hơn, ngươi nói cha ngươi có thể so với ông ấy sao?”

Du Phong líu lưỡi: “Có thật sự khoa trương như vậy không?”

Đại bá bất đắc dĩ thở dài: “Ta đây làm sao biết rõ? Ông ấy không bao giờ tùy tiện nấu dược thiện, ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói hưởng qua, đồ ăn bình thường làm sao có thể so sánh được.”

Du Phong bắt đầu lo lắng cho sinh ý của nhà mình, Bảo Thần Trù lợi hại như vậy, chẳng phải bọn họ chắc chắn sẽ thua sao? Thua thì tiền đậu hũ thối...

Thật, thật đau lòng a!

Du Uyển còn chưa biết đậu hũ thối nhà mình đang nằm trong vòng nguy hiểm, nàng đáp ứng cung cấp cho Tần gia, cũng không giới hạn những tửu lâu nằm trong Kinh Thành, những thành trì xung quanh cũng có mấy chi nhánh của Túy Tiên cư, ý của Tần gia là Du Uyển có thể sẽ phải cung cấp hàng cho những chi nhánh đó bất cứ lúc nào, hắn muốn bao nhiêu thì còn tùy vào hắn, giá tiền thì sau khi thi đấu mới có thể quyết định.

Du Uyển đi nhà kho kiểm tra một chút, phát giác hàng có sẵn không nhiều.

Họ có tổng cộng bảy trăm cân đậu hũ thối cùng với ba mươi vò đậu nhựa, số lượng này miễn cưỡng đủ để họ cung cấp hàng trong một ngày, sản lượng của họ mấy ngày nay không thể đi lên, ngoại trừ những người mới vào nghề, cùng với tay nghề không đủ thành thạo, thì công cụ để làm cũng là một nan đề, ví dụ bọn họ ép đậu nành phải dùng đá để nghiền, theo Du Uyển thì dùng nó rất chậm.

Không biết cổ đại có bán máy nghiền đậu nành không? Không có thì nàng đành phải đi đến tiệm làm sắt chế một cái.

Nói đến sắt thì Du Uyển liền nhớ tới quả thiết cầu mà Bạch Đường cầm tới, mấy ngày nay vội vàng làm hàng, quên đem thứ đó qua cho Yến Cửu Triêu nhìn một chút.

Đêm đã xuống, không biết hắn ngủ hay chưa?

Lúc gần đến cửa chính thì Du Uyển hơi dừng chân lại, cuối cùng vẫn quyết định đi qua gõ cửa.

Nhưng không có ai trả lời.

Du Uyển lại đi ra cửa sau, nàng với ba tiểu bánh bao thường gặp nhau ở cửa sau, bởi vậy cửa này không bao giờ khóa, ai ngờ lúc nàng đi qua thì cửa đã bị khóa.

Hay là... họ đi rồi?

Yến Cửu Triêu xác thực đã đi, đi vô cùng vội vàng, bởi vì Hoàng đế bị bệnh.

Mấy ngày nay Hoàng đế bị nhiễm phong hàn, miễn cưỡng chống đỡ lên triều, hôm nay sau khi bãi triều thì bệnh tình càng thêm nặng, bỗng nhiên té xỉu ngay trên giường rồng.

Trong lúc hôn mê Hoàng đế không ngừng kêu tên Yến Cửu Triêu, Uông công công lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy đến phủ Thiếu Chủ, hộ vệ của phủ Thiếu Chủ lại chạy tới thôn Liên Hoa, lúc ấy Du Uyển đang nói chuyện làm ăn với Tần gia, bởi vậy không biết chuyện đoàn người Yến Cửu Triêu vội vàng rời đi.

Du Uyển nhíu mày rồi quay người về nhà.

Tiểu Thiết Đản chẳng biết leo lên giường nàng lúc nào, Du Uyển dở khóc dở cười, ngủ giường lớn không tốt hơn sao? Sao cứ thích chen chúc cái giường nhỏ này với nàng?



Huống chi gần đây nhiệt độ cơ thể nàng lúc ngủ vô cùng nóng, có lúc bị nóng đến tỉnh.

Du Uyển ôm Tiểu Thiết Đản về phòng Khương thị, sau đó quay về phòng mình nằm dài trên giường, chỉ đắp một cái chăn mỏng.

“Thật nóng.”

Đêm xuân tiết trời se lạnh, Du Uyển lại nóng đến mức chăn mền đều bị xốc hết lên.

....

Trong hoàng cung, Hoàng đế bị sốt cao không lùi nằm trên giường rồng.

Hoàng hậu không được sủng ái, bây giờ người hầu bệnh bên cạnh là Hiền phi, là người được nắm quyền chấp chưởng hậu cung, bên cạnh Hiền phi là Nhị hoàng tử Yến Hoài Cảnh.

Sau khi thái y khám xong thì bị Hiền phi giữ lại, hỏi kỹ bệnh tình của Hoàng đế, Yến Hoài Cảnh thì bưng một chén thuốc nóng hôi hổi đi tới bên giường rồng.

Uông công công đã đi đón Yến Cửu Triêu, ở lại trong điện là tiểu cung nữ cùng tiểu thái giám, họ đều là tâm phúc của Hoàng đế.

“Quân Tông...Quân Tông...”

Quân Tông là tên chữ của Yến Cửu Triêu, nghe nói là Hoàng đế tự mình đặt cho hắn, đủ thấy Hoàng đế có bao nhiêu yêu thương với Yến Cửu Triêu.

Cung nữ thái giám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy.

Yến Hoài Cảnh nhìn lướt qua đám người, không giận mà uy nói: “Mấy người các ngươi lui xuống đi.”

“Tuân mệnh.” Đám người cung kính lui xuống.

Yến Hoài Cảnh múc một chút dược, nhẹ giọng kêu: “Phụ hoàng.”

Hoàng đế hơi mở mắt ra, nhìn Yến Hoài Cảnh đang ngồi trên giường rồng, suy yếu kêu: “Quân Tông...”

Yến Hoài Cảnh bị nhận nhầm há to miệng: “Nhi thần không phải Quân Tông.”

Hoàng đế bắt được cánh tay của Yến Hoài Cảnh: “Quân Tông...”

Tay đang cầm muỗng dược bị nắm lấy liền bị đổ hết ra ngoài, tay kia cầm chén thuốc liền để lên ghế.

Môi Hoàng đế khô khốc khép mở.

“Phụ hoàng nói gì?” Yến Hoài Cảnh cố gắng lắng nghe.

Hoàng đế lại coi hắn là Yến Cửu Triêu: “Quân Tông, trẫm, trẫm muốn...”

Muốn cái gì?

Không đợi Yến Hoài Cảnh nghe rõ thì Uông công công thần sắc kích động đi tới: “Bệ hạ! Bệ hạ! Yến thiếu chủ đến rồi!”

Yến Hoài Cảnh vội vàng đứng thẳng người lên, bất động thần sắc cầm chén thuốc trên ghế lên.

Động tác này trùng hợp lại được Yến Cửu Triêu nhìn thấy.



Yến Cửu Triêu không để ý tới hắn, đi thẳng đến giường rồng.

Uông công công khó xử nhìn về phía Nhị điện hạ: “Nhị điện hạ...”

Yến Hoài Cảnh biết là mình bị hạ lệnh trục khách, mặc dù hắn là nhi tử được phụ hoàng coi trọng nhất, nhưng trước mặt phụ hoàng, hắn vĩnh viễn kém xa Yến Cửu Triêu.

Mẫu phi của hắn quyền khuynh hậu cung, lại không ngăn được đứa cháu này.

Yến Hoài Cảnh buông chén thuốc xuống, đứng lên nói: “Ta đi qua xem thái y bên đó như thế nào, chén thuốc này liền làm phiền đường đệ đút cho phụ hoàng.”

Yến Cửu Triêu cũng không nhìn chén dược trên bàn, cũng không nhìn Yến Hoài Cảnh.

Yến Hoài Cảnh lạnh lùng rời đi.

Sau lưng liền truyền đến tiếng Uông công công nói chuyện: “Thiếu chủ đây tội gì...”

Tội gì cái gì? Là đắc tội hoàng tử hắn sao?

Uông công công chưa từng nói chuyện thân mật như vậy với hắn.

Yến Hoài Cảnh đi tới thiền điện.

Hiền phi đang nói chuyện bệnh tình của Hoàng đế với thái y, bà nhìn thấy nhi tử của mình có thần sắc khác thường, liền để cho thái y lui xuống trước.

“Thế nào?” Hiền phi hỏi.

Yến Hoài Cảnh không đi tới nữa.

Hiền phi cười nhạt một cái nói: “Phụ hoàng của con nói gì?”

Yến Hoài Cảnh nói: “Ông ấy nói gì đó nhưng con không nghe thấy.”

Hiền phi đi tới trước mặt Yến Hoài Cảnh, sửa sang lại y phục của nhi tử: “Vậy con trai của ta phiền lòng chuyện gì?”

“Mẫu phi.” Yến Hoài Cảnh yên lặng nhìn bà, “Yến Cửu Triêu đến cùng có phải nhi tử của phụ hoàng không?”

Hiền phi không để ý tay hắn đang nắm chặt: “Lời này con nghe từ đâu?”

Yến Hoài Cảnh nói: “không ai dám nói trước mặt con, chính con tự đoán.”

Hiền phi khinh thường cười một tiếng: “Đúng thì sao? Không đúng thì sao? Một con ma bệnh sống không quá hai mươi lăm tuổi, sẽ trở thành chướng ngại vật của con sao?”

....

Yến Cửu Triêu giáp mặt Bảo Thần Trù.

Bảo Thần Trù: cái gì? Dược thiện? Dược thiện không cho ngươi ăn! Chỉ cho cháu rể của ta ăn.

Cửu ca không biết xấu hổ: Gia gia.

Bảo Thần Trù: Nôn a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.