Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Trong gian phòng tỏa ra một chút hương thơm của son phấn, được trang trí một cách độc đáo nhưng không mất phần trang nhã, một cái hồ sen được ánh trăng soi sáng nằm giữa phòng, bên trái là bàn đọc sách có một thiếu niên dung nhan vô cùng xinh đẹp đang đứng.

Thiếu niên này nhìn qua khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da vô cùng tinh tế, mắt phượng hẹp dài, môi không điểm mà đỏ, lại có bộ dáng phong lưu đa tình, chính là ông chủ đứng sau màn của Thiên Hương lâu – Hứa Thừa Hiên.

Đừng nhìn vẻ ngoài của Hứa Thừa Hiên còn trẻ lại có khuôn mặt mang hơi hướng nữ tính, hắn làm việc vô cùng quả quyết, thủ đoạn cay độc, người ở Thiên Hương lâu đều vô cùng kiêng kị hắn.

Đứng sau Hứa Thừa Hiên là hai tên hộ vệ cao to, thần sắc lạnh lùng.

Mà người đứng phía trước hắn ta đang cúi đầu, khom người, hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh.

“...Chuyện xảy ra chính là như vậy.” Dương đại trù thành thật khai báo, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán, cho dù ông có giấu giếm tất cả mọi người, nhưng trước mặt vị thiếu gia này, nửa câu nói dối ông cũng không dám.

“Phế vật!” Hứa Thừa Hiên đấm lên bàn.

Dương đại trù cảm thấy không khí vô cùng đè nén, ngay cả hai tên hộ vệ đứng sau lưng Hứa Thừa Hiên cũng vô cùng đáng sợ.

Dương đại trù run lên một cái!

Một giây sau liền nghe Hứa Thừa Hiên nói: “Có hai tên nhà quê mà cũng không đối phó được, vậy còn cần ngươi làm gì?!”

Dương đại trù nghe xong liền sững sờ, thiếu gia không phải đang trách ông tội ăn cắp thực đơn của Du Khai Dương, mà đang trách ông xử lý không sạch sẽ...

Dương đại trù quá đỗi vui mừng, hận không thể quỳ lạy thiếu gia tại chỗ.

“Ông chủ! Hôm qua bọn họ đến ba người, nhưng hôm này chỉ có hai!” Dương đại trù không thấy Thôi chưởng quỹ, cho rằng Thôi chưởng quỹ đã bị giết, nhưng ông ta không biết rằng ba người vừa ra khỏi Thiên Hương lâu liền tách nhau ra.

“Cái tên ngoại nhân đó có chết thì có ích gì?” Hứa Thừa Hiên không hề cảm thấy vui mừng.

Dương đại trù lại cúi đầu xuống: “Tôi cũng không ngờ hai đứa đó lại có chút thân thủ, có thể đánh mấy người kia vào nha môn, nhưng thiếu gia yên tâm, tôi làm rất sạch sẽ, sẽ không thể tra ra chúng ta.”

Hứa Thừa Hiên nhìn ông ta một cách nguy hiểm: “Ngươi cũng đáng chết, ngươi có biết nếu chuyện này bị truyền đi, liên lụy không chỉ có thanh danh của Thiên Hương lâu, mà còn liên lụy cả biểu ca và di mẫu không?”

Biểu ca và di mẫu trong miệng hắn, chính là Nhị hoàng tử và Hứa phi nương nương.

Dương đại trù lập tức quỳ xuống đất.

Hứa Thừa Hiên nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải nể tình di mẫu thích ăn mấy món điểm tâm của ngươi, ta đã sớm xử trí ngươi rồi!”

Dương đại trù lại run lên, lúc nãy thật sự dọa chết ông ta, nếu thiếu gia nói Hiền phi nương nương coi trọng tay nghề của ông, vậy thì cho dù có như thế nào thì ông đều sẽ được thiếu gia bảo vệ.

*Hiền phi cũng là Hứa phi nha mọi người, Hiền phi là tước hiệu hoàng đế ban cho, còn Hứa phi là họ của Hiền phi.

Đương nhiên lỗi lầm nên bù đắp thì vẫn phải bù đắp.

“Thiếu gia, mong ngài cho tôi thêm cơ hội, lần này tôi sẽ không thất thủ nữa.”

Hứa Thừa Hiên mặt lạnh nói: “Chỉ có chút bản lĩnh của ngươi có thể thành chuyện? Tất Nô.”

Hắn vừa ra lệnh thì phía sau tấm bình phong liền xuất hiện một nam nhân thân hình gầy gò, cái áo choàng đen cơ hồ che phủ hết người hắn.

...

Sau khi rời Kinh Thành, Du Uyển thấy có người bán mứt quả, lập tức nhảy xuống xe ngựa để mua vài xâu.

Du Phong không hiểu lắc đầu: “Bây giờ là lúc nào mà muội còn tâm tình mua mấy cái này?”

Du Uyển cong khóe môi: “Thời gian rồi cũng sẽ trôi qua thôi đại ca.”

Xe ngựa chạy tới dịch trạm, sau đó hai người đi bộ về thôn.

Lộ trình không tính là gần nhưng đối với hai huynh muội họ cũng không tính là gì.

Gần sát giờ thân thì hai người đã đi tới cửa thôn.

*Giờ thân: khoảng ba giờ chiều.

Xa xa trong thấy một người cầm cây gậy, là một lão giả cầm một cái bát mẻ đi lang thang.

Hôm nay công việc xong sớm, mọi người trong thôn đều về nhà mình, phụ nhân thì đứng quanh giếng cổ rửa rau, giặt quần áo.

Lão giả lang thang tựa như không thể nói chuyện, chỉ khom người, đưa cái bát mẻ hướng về phía các nàng.

Bạch đại thẩm cau mày nói: “Nhà cũng bị mất! Bản thân chúng tôi còn đói bụng, làm gì có cái gì cho ngươi. Ngươi đi qua thôn Hạnh Hoa đi! Thấy con đường kia không? Hướng Đông, đi thẳng là đến!”

Lảo giả lang thang tiếp tục cúi người xin.



Trương thẩm vỗ tay của Bạch đại thẩm: “Là người điếc.”

Bạch đại thẩm liếc mắt, dùng chày gỗ giặt quần áo: “Tôi nói là tôi không có gạo đâu mà cho!”

Lão giả lang thang thấy Bạch đại thẩm không để ý đến mình, quay đầu muốn xin Trương thẩm.

Trương thẩm liền quay lưng đi.

Hắn lại hướng về phía Thúy Hoa.

Thúy Hoa bưng chậu giặt đồ lên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về nhà.

Thực không phải là các nàng nhẫn tâm, mà thật sự chính nhà họ cũng không có gạo mà ăn, tuy có tiền công nhưng vẫn chưa nhận được, muốn ăn còn không phải lấy tiền để mua sao? Tiền cứu tế hắn? Bọn họ được cứu tế thì còn chấp nhận được!

Lão giả lang thang đi một vòng quanh giếng không có kết quả, bắt đầu gõ cửa từng nhà.

Không một ai chú ý tới, lão giả lại quay lưng đi, nhưng sau khi hắn quay lưng thì đáy mắt hắn hiện lên một tia độc ác.

...

Mứt quả một xâu cho Tiểu Trăn Trăn, một xâu cho Tiểu Thiết Đản, còn lại bốn xâu thì Du Uyển đem qua nhà sát vách.

Vạn thúc đang cho mấy tiểu bánh bao ăn cơm.

Tiểu bánh bao ngồi trên ghế nhỏ, trước mặt bày sẵn phần cơm của riêng mình, ba đứa nhỏ vụng về cầm thìa, hất hất thịt băm, tôm bóc vỏ cùng với canh xương trong bát, múc cơm văng đầy bàn nhưng không có hạt nào vào miệng.

Vạn thúc sứt đầu mẻ trán, tiểu tổ tông ơi, tốt xấu gì cũng ăn chút đi.

“Vạn thúc.” Du Uyển cất bước đi tới.

Vạn thúc như được đại xá tiến tới nghênh đón: “Du cô nương, cô đến rất đúng lúc, tiểu công tử không chịu ăn cơm, có thể giúp tôi...”

Vạn thúc vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, ông đút nửa canh giờ ngay cả một hạt cơm cũng không chịu ăn, lúc này lại cùng nhau mở miệng nhỏ cắn cơm dính trên thìa.

Động tác của ba đứa nhỏ còn vụng về, một đứa trong đó còn cầm thìa ngược.

Vạn thúc trợn tròn mắt: “Cái này...”

Du Uyển gật gật đầu: “Để tôi thử xem.”

“Ấy, tốt tốt!” Vạn thúc cầu còn không được, như trút được gánh nặng.

Du Uyển đi đến trước mặt ba tiểu bánh bao, thấy cả ba đang vùi đầu ăn cơm.

Du Uyển điểm điểm cái ót của cả ba, “Đừng có giả bộ, ta thấy hết rồi.”

Oành...

Bánh bao bị bắt.

“Ta không có trách tội các con, nhưng các con phải biết rằng, lương thực là thứ cực kỳ trân quý, lúc bên ngoài có thiên tai hay chiến tranh, rất nhiều người đều không được ăn no, các con phải biết ngoan ngoãn ăn cơm, được không?”

Ba tiểu bánh bao rất hiểu chuyện mà gật đầu.

Du Uyển nhìn cơm dính trên bàn, nói: “Không cho phép lãng phí lương thực.”

Ba tiểu bánh bao liền nhặt cơm trên bàn lên.

Lão đại, lão nhị đều ăn rất ngoan, lão tam láu cá đem cơm bỏ vào bát của hai ca ca.

Du Uyển nghiêm túc nói: “Tự ăn đồ của mình.”

Lão tam đành phải lấy cơm trong bát của ca ca ra, dùng ngón tay nhầy nhầy móc ra.

Lão đại muốn phun: “...”

Lão nhị lập tức không muốn ăn: “...”

...

“Một chút nước canh cũng không được chừa lại!”

Dưới sự giám sát nghiêm khắc của Du Uyển, ba người đã ngoan ngoãn ăn cơm xong, Du Uyển liền thưởng cho mỗi người một xâu hồ lô, xâu cuối cùng thì cho Tiểu Tuyết Hồ, xong hết mọi chuyện Du Uyển liền quay về nhà nấu cơm.

Cộc cộc cộc!



Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

“Đứa nhỏ này, lại chạy đi đâu rồi?” Du Uyển bước nhanh đến nhà chính, đã thấy lão giả lang thang đi ăn xin ở đầu thôn đang đứng trước cửa nhà.

Lão giả lang thang khom người với Du Uyển, duỗi cái chén ăn xin của mình ra.

Du Uyển đi xuống bếp cầm hai cái bánh nướng cho hắn.

Lão giả lang thang cất hai cái bánh nướng vào túi, nhưng vẫn chưa rời đi, mà làm một động tác tay.

“Ông muốn uống nước sao?” Du Uyển hỏi.

Lão giả lang thang lắc đầu, run rẩy móc từ trong ngực ra một bức chân dung.

“Ông đang tìm người?” Du Uyển nhìn bức chân dung một chút, cảm thấy người trên bức họa có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.

Trong bếp truyền đến mùi khét, Du Uyển vội nói: “Tôi còn đang nấu ăn, ông ngồi chờ một lát, người trên bức hoạ hình như tôi đã gặp qua, nhưng phải suy nghĩ một chút!”

Lão giả lang thang cảm kích cúi đầu.

Du Uyển xuống bếp xào rau.

Tất Nô thấy bóng lưng của nàng đã biến mất, cái lưng còng liền thẳng lên, hắn ngồi xuống bàn cơm.

Trên bàn bày hai cái bánh nướng thơm lừng, bánh nướng là đại bá làm, ngửi qua liền khiến Tất Nô chảy nước miếng, nhưng điều này cũng không làm hắn quên nhiệm vụ mà mình tới đây.

Hắn móc trong ngực ra một bình thuốc, mở nắp bình, muốn xối độc lên trên bánh.

Chợt Tiểu Thiết Đản kêu gào chạy vào: “A tỷ a tỷ! Đệ đói! A? A tỷ? Nhà chúng ta có khách?”

Tiểu Thiết Đản xuất hiện, làm động tác của Tất Nô phải dừng lại, hắn liền rút tay về.

Tiểu Thiết Đản ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn hắn.

Du Uyển bưng ba chén cháo đi ra: “Đây là lão giả đi ngang qua, ông ấy đang tìm người.”

“A.” Tiểu Thiết Đản đẩy chén cháo đến trước mặt Tất Nô, “Lão gia gia, mời người ăn cháo.”

“Nương đâu?” Du Uyển hỏi.

Tiểu Thiết Đản bưng cháo nói: “Nương đang ở nhà Trương nãi nãi, nói không ăn cơm tối, có phải tỷ lại xào đồ ăn bị khét?”

Nồi thịt!

Du Uyển lại chạy vào bếp.

Tiểu Thiết Đản ăn cháo xong liền vung chân một cái, đi ra ngoài!

Ba tiểu bánh bao tắm bồn, thơm tho ngào ngạt, xong xuôi liền đi hái bông hoa nhỏ chạy qua tìm Du Uyển.

Trùng hợp lúc này Tất Nô đã đem độc bỏ vào trong cháo.

Loại độc này vô sắc vô vị, độc dược hết sức mãnh liệt, chỉ cần một muỗng nhỏ có thể giết chết một con bò, ứng phó với một tiểu nha đầu nhỏ bé thì chỉ cần nửa muỗng là đủ.

Hắn hạ độc xong liền đổi chỗ hai cái bát với nhau.

Vừa mới đổi xong thì Tiểu Thiết Đản đang lôi kéo Thạch Đầu và một hài tử khác khoảng chừng mười tuổi chạy đến đây: “Lão gia gia, người muốn tìm ai nha, người cứ hỏi Thạch Đầu với Hải Tử ca! Hai người họ nhận biết được rất nhiều người.”

Tất Nô giật mình mà run tay, bình thuốc liền rơi xuống dưới đất.

Tiểu Thiết Đản kéo hắn ra ngoài: “Người cứ hỏi bọn họ!”

Tất Nô bị TIểu Thiết Đản cuốn lấy, cũng không biết rằng động tác hạ độc của hắn đã bị ba tiểu bánh bao nhìn thấy.

Ba tiểu bánh bao bước vào trong, nhớ rõ lời Du Uyển từng căn dặn.

“Không được lãng phí lương thực.”

Lão đại nhặt bình thuốc lên.

“Đồ ăn của mình thì phải ăn tự ăn.”

Lão nhị đổi hai chén cháo trở về.

“Một chút nước canh cũng không được chừa.”

Lão tam mở cái bình thuốc ra, rót hết thuốc kịch độc ‘nước canh’ vào trong bát cháo của Tất Nô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.