Edit: Lan Anh
Du Uyển được tự do liền đưa tay ôm lấy tiểu bàn cầu đang treo trên người mình, nói với nam tử đứng trước mặt: “Đa tạ Hứa công tử.”
Du Phong cũng nói cám ơn.
Sau đó Du Phong nhìn vào tiểu bàn cầu đang nằm trong lòng Du Uyển, tiểu bàn cầu này hình như mắc bệnh rụng lông, còn hơi ho khan mấy tiếng, Du Phong liền biết rõ đây là con vật nằm trong lồng lần trước Hứa công tử mang tới.
Thật quá lợi hại, Du Phong nghĩ.
Có thể nuôi được một sủng vật lợi hại như vậy, vị Hứa công tử này không phú thì cũng quý, nhưng hắn vẫn không hề liên hệ thân phận của vị Hứa công tử này với nhà họ Hứa kia, dù sao trên đời này, người họ Hứa nhiều lắm.
“Hứa công tử, sao ngươi lại ở đây?” Du Uyển quan sát chiếc xe ngựa đỗ ở đằng kia, nhìn phương hướng có lẽ là đi ra từ Kinh Thành.
Hứa công tử nhìn tiểu bàn cầu một chút, trầm thấp nói: “Nó không chịu uống thuốc, cũng không cho người khác sức thuốc.”
Nói bóng nói gió là muốn Du Uyển hỗ trợ.
Tiểu bàn cầu bị cáo trạng liền trợn trắng mắt với chủ nhân của mình, rồi lại ghé vào trong ngực Du Uyển mà cọ.
Du Uyển sờ lên lưng của nó: “Nhất định phải uống thuốc, sức thuốc thì bệnh mới khỏi.”
Tiểu bàn cầu nũng nịu ai oán vài tiếng.
Du Uyển vốn còn muốn nói vài lời, nhưng nếu không nhờ vào tiểu bàn cầu không chịu uống thuốc sức thuốc, thì cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-xau-xa-la-than-y/3415291/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.