Edit: Lan Anh
Du Uyển là người dễ dàng kiềm chế được tâm tình của bản thân, bất luận là gặp chuyện gì, nàng cũng có thể bảo trì được sự thong dong cùng bình tĩnh mặc dù ở độ tuổi này rất khó làm được, cũng chẳng biết tại sao, đến lúc gặp Yến Cửu Triêu thì sự tự chủ của nàng đều theo gió bay, ba phen bốn bận bị chọc giận, nàng thật sự muốn đánh người!
Yến Cửu Triêu giống như không thấy nàng đang thở phì phì biểu lộ mình đang rất tức giận, giơ cằm lên, dùng ánh mắt ra hiệu với thức ăn để trên bàn.
Hắn vì nàng bị thương là thật, nàng xác thực cũng nên báo đáp, nhưng cái người cần báo đáp kia làm ra vẻ như vậy, có phải nên biết xấu hổ một chút không?
Du Uyển cảm thấy mình nên kiềm nén không tát hắn một cái.
“Ân?” Yến Cửu Triêu kéo dài ngữ điệu.
Du Uyển bóp bóp nắm đấm, bưng bát đũa trên bàn lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh giường.
Bữa cơm này được nấu từ nguyên liệu mà các thôn dân đưa tới, thịt kho với thịt khô thì của nhà nàng, rau cải trắng là của Trần gia, bánh cao lương là của nhà Xuyên Tử, cũng không biết người tôn quý như hắn, rốt cuộc có nuốt trôi được đồ ăn bình dân như thế này hay không.
Du Uyển tùy ý gắp một cái bánh cao lương, đút tới bên miệng hắn.
Yến Cửu Triêu ghét bỏ ra mặt: “Lớn như vậy, làm sao ăn?”
Du Uyển trả lời: “Ngươi không cắn được sao?”
Yến thiếu chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-xau-xa-la-than-y/3415272/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.