Lúc chạng vạng tối, người thôn Hạnh Hoa tìm tới cửa.
Nguyên nhân là do ban sáng hai bên đánh nhau một trận, tuy nói người thôn Hạnh Hoa đánh thắng nhưng bọn họ cũng phải trả giá lớn.
Bạch đại thẩm người khỏe sức khỏe, dùng đế giày đập bay một người lên dính lên ván cửa, người đó bị rơi hết một cái răng cửa, vợ của người kia tìm Bạch đại thẩm tính sổ thì lại bị dính cửu âm bạch cốt trảo, trảo cho hói nửa bên đầu.
Xuyên Tử nhìn gầy gầy nhỏ nhỏ, chẳng có chút nào uy mãnh hùng tráng, nhưng toàn dùng chiêu âm hiểm, ôm lấy đùi người ta bóp vào chỗ chết, lúc đánh nhau không thấy, khi về đến nhà cởi quần ra thì thấy cái chân đã sưng to như cẩu bổng tử.
Người thôn Hạnh Hoa càng nghĩ càng tức, kêu gọi người dân đến bàn bạc, muốn đến thôn Liên Hoa tính sổ.
Bọn họ người thì khiêng cái cuốc, người thì cầm cái xẻng, một bộ dạng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Mấy thím đang ở giếng cổ bên cạnh cửa thôn nói chuyện phiếm, vừa mới nhìn qua đường nhỏ thì thấy một đám thôn dân hung thần ác sát đi tới, giật nảy cả mình.
“Đây là chuyện gì?” Tức phụ của thợ săn tên Thúy Hoa nói, “Ai vậy?”
Nàng mới gả tới đây không lâu, nhìn nhóm người này thì có chút lạ lẫm, Trương thẩm liếc mắt một cái là nhận ra ngay tên cầm đầu—Cao Tứ Hải người bên thôn Hạnh Hoa.
Ai da, cái tên sát tinh này sao lại tới đây?
Kết hợp với sự tình ban ngày nghe được, Trương thẩm liền cảm thấy không ổn, nói với tức phụ của thợ săn: “Nhanh... nhanh đi gọi Lý Chính!”
“Dạ.” Cô vợ nhỏ tuổi trẻ chạy vội đi.
Lúc Lý Chính và Tiểu Trần thị đuổi tới bên này thì Bạch đại thẩm và người trong thôn cũng nghe động tĩnh mà chạy đến đây.
Sau đó, mọi người trong thôn liền chú ý tới Bạch đại thẩm và Lý Chính, còn có Xuyên Tử bị thương ở mặt, không đợi bọn họ hỏi thăm, Lý Chính lạnh lùng mở miệng: “Cao Tứ Hải! Các ngươi tới đây làm gì?”
Cao Tứ Hải cầm cái xẻng hung hăng cắm xuống đất, không hề sợ hãi nói: “Làm cái gì? Tất nhiên là đào đường sông!”
“Đào đường sông? Hắn đang nói cái gì vậy?”
“Thôn chúng ta bị đào thành đường sông sao?”
Mọi người ở thôn Liên Hoa đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt Lý Chính rất khó coi, Cao Tứ Hải lại cười haha: “Nguyên lai ngươi còn chưa nói cho bọn họ biết là thôn Liên Hoa bị biến thành đường sông a?”
“Cái gì? Thôn chúng ta bị biến thành đường sông? Ai nói?” Cha Xuyên Tử cũng vô cùng kinh ngạc.
Xuyên Tử cúi đầu xuống.
Cha Xuyên Tử ý thức được cái gì đó, một bàn tay đập ngay lên đầu hắn: “Có phải tiểu tử ngươi đã sớm biết rồi đúng không? Ta hỏi ngươi đánh nhau với ai? Ngươi lại nói tự mình bị ngã, chuyện lớn như vậy cũng không kêu ta một tiếng, ngươi muốn ta tức chết đúng không?”
Lý Chính khuyên can nói: “Cha Xuyên Tử, là tôi không cho nó nói.”
Chuyện thôn Liên Hoa bị đổi thành đường sông lập tức sôi trào, đây là địa phương bọn họ đời đời kiếp kiếp sinh hoạt, mặc dù nghèo đến hoảng nhưng đây là nhà của bọn họ, lúc này Cao Tứ Hải nói cho bọn họ biết, quê hương của bọn họ sắp không còn, đơn giản là bị biến thành đường sông.
“Thả con mẹ nó rắm thúi!” Bạch đại thẩm chống nạnh gắt lên, “Rõ ràng đường sông này là đi qua thôn Hạnh Hoa! Ai biết các ngươi dùng cái thủ đoạn xấu hổ bẩn thỉu gì? Lại chuyển cái hố này qua thôn chúng tôi.”
Trương thẩm giải thích với mọi người: “Nguyên bản là đường sông phải đi qua thôn Hạnh Hoa, chỉ mất vài mẫu ruộng nhưng bọn họ không chịu làm, bọn họ lên nha môn buộc phải đổi qua thôn chúng ta, thôn chúng ta nhỏ, muốn làm đường sông thì ruộng mất, nhà mất, ngay cả mộ tổ cũng bị đào lên!”
“Thật quá đáng!”
“Đúng vậy, thôn chúng ta chỉ có bây nhiêu, đổi thành đường sông thì sau này mấy đứa nhỏ lấy gì mà kết hôn?”
“Ai nha, chuyện này không được...”
Người ít thôn lại nhỏ, những năm gần đây thôn Liên Hoa là thôn không được chào đón nhất, cơ hồ thôn nào cũng có thể cưỡi lên đầu thôn Liên Hoa, chuyện tốt không tới phiên họ nhưng chuyện xấu thì chuyện nào cũng rơi xuống, ví dụ như trưng binh, nghe nói năm đó thôn Hạnh Hoa lấy lý do phát triển chăn nuôi, xin cho mấy người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh lưu lại, thôn bọn hắn không đủ chỉ có thể gom từ chỗ khác cho đủ, nghe nói những thôn xung quanh cũng bị bắt đi xung quân rất nhiều, thảm nhất là thôn Liên Hoa, nguyên bản chỉ cần mười người nhưng cuối cùng thì nhà nào cũng phải đi một người.
Đại nhi tử nhà Lý Chính, năm thứ hai liền chết trận.
Triệu Hằng là con trai độc nhất trong nhà, theo lý sẽ không bị đi xung quân, nếu không phải năm đó hắn thi đậu đồng sinh thì cũng đã sớm ra chiến trường.
Cao Tứ Hải lạnh lùng nói: “Ta đã sớm biết các ngươi không phục, cũng được, các ngươi xem cái này là cái gì?”
Hắn vừa nói thì vừa vẫy tay với người sau lưng.
Người kia chính là người bị Bạch đại thẩm đánh đến rụng cái răng cửa – Lý què.
Hắn có biệt hiệu Lý què thực ra cũng không phải do hắn bị què, mà là hồi nhỏ từng bị té gãy chân nên có một thời gian phải chống nạng, biệt hiệu đó liền giữ đến bây giờ.
Lý què móc trong tay áo ra một văn thư, dùng hàm răng được gió thổi nói: “Thấy rõ chưa? Giấy trắng mực đen, đây là con dấu mà nha môn đóng! Chuyện đào đường sông ở thôn Liên Hoa liền được giao cho chúng ta làm!”
Hắn không biết chữ, đến cả văn thư cũng cầm ngược.
Lý Chính biết chữ cũng không nhiều, chỉ biết đôi ba chữ, ông nhìn cũng thấy có dăm ba chữ liên quan đến việc đào đường sông ở thôn Liên Hoa, nhìn có vẻ thật sự là xây đường sông ở đây, ngay cả việc tìm chỗ thương lượng cũng không còn...
Đám người Lý Chính không nói lời nào, tâm tình tụt tới đáy cốc.
Đang trong lúc mọi người tuyệt vọng thì không biết ai nói một câu: “A, Triệu tú gia không phải nhận biết Huyện thái gia sao?”
Triệu Hằng có tài học hơn người, ở thư viện được phu tử coi trọng, phu tử tiến cử hắn làm tiên sinh cho nhi tử của Huyện thái gia, đương nhiên người trong thôn không biết chuyện đó.
Đám người quay đầu lại nhìn thợ săn mới nói.
Thợ săn hắng giọng một cái, nói: “Ngày đầu năm đi lên trấn liền thấy Triệu Hằng đi vào phủ đệ của Huyện thái gia.
Chả trách không đi viếng mộ cha, hóa ra là đến phủ Huyện lệnh.
“Hắn...Ngay cả Huyện thái gia phủ mà hắn cũng có thể vào, chắc chắn quan hệ không tệ, có thể nhờ hắn đi nói giúp không...”
Lời đằng sau thợ săn không nói, nhưng trong lòng mọi người đều biết.
Triệu Hằng phạm tội, bị thôn dân ở đây phỉ nhổ, Lý Chính cũng đưa ra mệnh lệnh, trong ba tháng mà không trả hết nợ cho Du Uyển thì liền trục xuất Triệu gia ra khỏi thôn Liên Hoa, cái này là mấu chốt, nếu nhờ Triệu Hằng hỗ trợ thì chẳng phải cả thôn này đều thiếu hắn cái nhân tình sao?
So với chữa bệnh cho bò thì cái này đúng là đại nhân tình!
...
Triệu gia, Triệu Bảo Muội dương dương đắc ý nói: “Đại ca! Huynh có nắm chắc được việc thuyết phục Huyện thái gia không?”
Triệu Hằng đương nhiên nắm chắc, hắn đọc sách nhiều năm như vậy cũng không phải để không, chỉ là một cái đường sông, không làm khó được hắn, hắn có biện pháp giúp thôn Hạnh Hoa hài lòng, cũng giúp cho thôn Liên Hoa không phải chịu tổn thất.
Triệu Bảo Muội nở mày nở mặt nói: “Chúng ta không thể giúp không công như vậy được, chờ chuyện này thành công, để cho Lý Chính đuổi hết người nhà họ Du đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]