Edit: Lan Anh
Nàng nói cho hết lời, một phòng vốn đang la hét ầm ĩ bây giờ lập tức tĩnh lặng.
Mặc dù không hiểu những tên thuốc kia, nhưng nghe nàng nói rõ ràng rành mạch triệu chứng bệnh như vậy, mọi người dù không biết gì nhưng tổng vẫn cảm thấy rất lợi hại.
Cho dù là nói bừa đi chăng nữa, nhưng một hơi nói được nhiều đến vậy, hơn nữa còn nói rõ ra mua bao nhiêu tiền thì đủ, cũng không phải ai cũng tùy tiện làm được.
“Ai, Lão Thôi.” Bạch đại thẩm kéo Lão Thôi qua bên cạnh, nói nhỏ, “Nàng... toa thuốc nàng nói đến cùng có đúng hay không?”
Lão Thôi tức giận nói: “Không phải nói ta là lang băm sao? Sao ta biết toa thuốc của nàng ta có đúng hay không?”
Bạch đại thẩm biết là ông vẫn còn giận câu nói lúc nãy của mình, không khỏi hung ác nguýt ông một cái, ghét bỏ nói: “Lão già đáng chết!”
Lão Thôi tuy dỗi Bạch đại thẩm, nhưng vẫn thật lòng nói với Xuyên Tử và cha hắn: “Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đi lấy thuốc a!”
Đây là ngầm thừa nhận toa thuốc của Du Uyển.
Đương nhiên trong mắt mọi người ông chỉ là một tên lang băm, ông nói được nhưng chưa chắc mọi người đã tin.
Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, ngựa chết hay ngựa sống miễn chữa được đều tốt, trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, cha Xuyên Tử dặn nhi tử đi lên trấn bốc thuốc.
“Ta đi cùng với ngươi.” Du Phong nói.
Xuyên Tử nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-xau-xa-la-than-y/3415245/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.