Tiểu viện này nhìn sơ giống như nằm ẩn trong núi rừng, hoang vu không có người, lại không biết đã sớm có người xây một toà nhà bằng ngọc ở đây, phía trước tiểu viện được tạo ra một con đường uốn lượn, phía ngoài có thiết kế trận pháp, người bình thường không xông vào đây được.
Lúc xe ngựa của Yến Cửu Triêu đến nơi, người đàn ông trung niên đã chuẩn bị xong một bàn thịt rừng, tất cả đều là do ông bắt hộ vệ đi vào rừng săn.
Kích cỡ so ra kém hơn gà rừng, thỏ rừng nhà mình thả rông, chất thịt cũng không đủ mập mạp, trọng yếu nhất là gà và thỏ đều dùng thiên tài địa bảo để nuôi a, ăn được một bát cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Nghĩ đến mấy con thỏ với gà không biết tại sao lại không thấy, ông lại đau lòng.
Bất quá nghĩ đến thiếu chủ, hắn vốn không cần cái mạng này, ăn cũng không nếm ra mùi vị gì.
“Vạn thúc, có cần xào rau dại không?” Đầu bếp hỏi.
“Có loại nào?” Vạn thúc hỏi.
Đầu bếp chỉ: “Có cây tể thái, tỏi dại, nấm hương cùng măng mùa đông.”
Vạn thúc nghĩ nghĩ, nói: “Măng mùa đông hôm qua ăn rồi, ngươi xào cây tể thái, tỏi dại với nấm hương, thịt khô xào lăn, sau đó nấu canh chua làm món khai vị.”
“Canh chua cá sao?”
“Canh chua cá cũng được.” Vạn thúc gật đầu.
“Dạ.” Đầu bếp cung kính đáp ứng, đi vào phòng bếp nấu ăn.
Vạn thúc đem đồ ăn bưng lên thiện sảnh.
Yến Cửu Triêu ăn hai đũa, liền bỏ xuống.
Vạn thúc nhìn chén cơm hắn không động đến miếng nào, nhíu nhíu mày, khuyên bảo: “Ngài tốt xấu nên ăn thêm chút đi, từ sáng tới trưa ngài ăn chưa được bao nhiêu.”
Yến Cửu Triêu không kiên nhẫn nói: “Không ăn.”
Trong phòng ngoài phòng hạ nhân nhao nhao cúi đầu.
Vạn thúc bất đắc dĩ thở dài, mặc dù ăn không ngon, nhưng lúc trước tốt xấu gì cũng nuốt xuống được vài miếng, bây giờ càng lúc ăn càng ít, hầu hạ vị chủ nhân này ăn cơm, so với đi thi trạng nguyên còn khó hơn a.
Vạn thúc nâng trán: “Ai nha, sao lúc đầu ta không tham gia thi trạng nguyên...”
....
Bên này Yến Cửu Triêu đang dùng bữa ở thiện sảnh, Tiểu Tuyết Hồ cũng bắt đầu ăn cơm tối của mình.
Nó nhảy vào phòng ngủ của Yến Cửu Triêu, lặng lẽ lén lút đem túi đồ dưới gầm giường ngậm ra, nhảy mấy cái để lên bàn.
Trên bàn có bày mấy đĩa điểm tâm ngon miệng cùng với trái cây tươi, nó nhìn túi đồ so lớn nhỏ, chọn một cái dĩa bạch ngọc, lấy móng vuốt hất mớ trái cây ra, lại đem túi đồ cắn ra, lấy hai cái bánh bao thơm ngào ngạt để lên.
Sau khi làm xong, nó lại lấy một cái khăn trắng nhỏ, quấn lên cái cổ nhỏ của mình.
Chuẩn bị xong xuôi.
Tiểu Tuyết Hồ thỏa mãn hít hương thịt trong bánh bao, hưởng thụ mà híp híp mắt, sau đó mở cái miệng thật lớn, cắn vào một cái!
Lúc Yến Cửu Triêu bước vào phòng, Tiểu Tuyết Hồ mắt trợn trắng, trong ngực đang ôm một cái bánh bao thịt lớn, cái bánh thật lớn, so với mặt người còn lớn hơn, một con ấu hồ ôm lấy, nhìn có chút tức cười.
Yến Cửu Triêu ăn qua các món ăn tinh xảo, chưa bao giờ thấy loại bánh bao này, thấy vậy mi tâm hắn nhảy lên.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, cũng không phải làm cho hắn ăn!
Yến Cửu Triêu đi ngâm nước thuốc xong liền đi ngủ.
Giấc ngủ của hắn rất cạn, nên khi bị đánh thức tính tình rất xấu.
Không ai dám can đảm đứng trước Yến thiếu chủ lúc hắn mới ngủ dậy, hắn vừa đi nghỉ, tất cả mọi người trong tiểu viện cũng đều đi ngủ, lúc nãy cả tiểu viện đều bận bịu không kịp nghỉ, trong nháy mắt liền yên tĩnh giống như sắp lâm vào tử vong.
....
Yến Cửu Triêu có bệnh kén ăn, không có nghĩa là hắn sẽ không ăn, hắn cũng sẽ đói bụng, do ban ngày hắn ăn quá ít, đến nửa đêm bụng bắt đầu kêu gào.
Trên bàn đã chuẩn bị thức ăn từ sớm, có bánh hương ngon miệng, bánh táo, bánh quế thanh đạm, bánh ngọt phù dung mềm xốp, một hộp Hàm Hương xốp, cua Hoàng Tô, cùng một bàn trái cây tươi.
Mỗi một cái điểm tâm đều được để trên những cái đĩa tinh xảo.
Nhưng ở đây, không hợp ở chỗ có một cái bánh bao lớn được bày trên cái đĩa bạch ngọc được khắc hoa.
Giống như một đóa hoa uy vũ hùng tráng, xâm nhập vào khuôn viên của những bông hoa nhỏ bé tinh xảo.
Yến Cửu Triêu nhìn mà ghét bỏ.
Sau đó, Yến Cửu Triêu nhìn về bàn thức ăn, làm lòe loẹt, kỳ thật đều chỉ có một vị, hoặc căn bản chẳng có mùi vị gì.
Yến Cửu Triêu nâng cánh tay, ngón tay thon dài như ngọc xoay quanh những cái bánh ngọt rực rỡ muôn màu, bánh táo, bánh quế thủy tinh, bánh ngọt phù dung... Đầu ngón tay điểm qua từng cái, cuối cùng lại rơi vào bánh bao đã sớm lạnh, nhìn thôi đã không muốn ăn.
Hắn chưa bao giờ ăn qua cái bánh nào xấu như vậy.
Thần xui quỷ khiến hắn lại cầm nó lên.
“Nhất định khó ăn muốn chết!”
“Bất quá ta cũng chẳng nếm ra được mùi vị gì!”
Yến Cửu Triêu vò mẻ không sợ nứt mà cắn một cái, bột bánh bao sớm đã bị đông cứng, nhai ra tiếng cót két.
“Quả nhiên chẳng có vị...”
Lời đến một nửa, hắn dừng lại.
Đầu lưỡi lóe lên một tí vị giác, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Hắn sững sờ nhìn cái nhân bánh bao đen sì, căn bản không nhìn ra được làm từ nguyên liệu gì, chần chờ một lát, lại cắn thêm một cái.
“A...?” Hắn kinh ngạc.
Sau đó, hắn cầm cái bánh bao nhân thịt vừa lạnh vừa cứng, một hơi lại một hơi....
Sau khi Yến Cửu Triêu ngủ, Vạn thúc mới quay về phòng, ông không dám tạo ra một tí động tĩnh nào, nhưng cũng không dám đi ngủ.
Thiếu chủ ban ngày ăn quá ít, nửa đêm nhất định sẽ đói bụng, tuy trong phòng thiếu chủ đã chuẩn bị điểm tâm, nhưng ban đêm trời lạnh, vẫn nên ăn đồ ăn nóng hổi, như vậy mới tốt cho dạ dày.
Ông nghe được động tĩnh trong phòng Yến Cửu Triêu, biết thiếu chủ đã tỉnh, bận bịu phân phó đầu bếp cho thêm lửa vào bếp lò, còn ông đi qua chỗ thiếu chủ, dự dịnh hỏi thiếu chủ muốn ăn cái gì.
Không ngờ ông vừa tới dưới hiên, liền nghe âm thanh uy hiếp của thiếu chủ.
Trong phòng thế nhưng không có ai khác.
Trái tim Vạn thúc nhảy thình thịch, cho rằng thiếu chủ đang có bệnh, nếu thích khách tới..., ông vội vàng ba bước thành hai bước mà đi.
Ông đẩy cửa xem xét, nào có thích khách?! Chỉ có một con Tiểu Tuyết Hồ bị thiếu chủ lay cho tỉnh.
Tiểu Tuyết Hồ vừa mới tỉnh, đỉnh đầu nguyên một nhúm lông bị vểnh lên, thần trí liền nhanh chóng thanh tỉnh.
Thấy nó gắt gao ôm lấy một cái bánh bao so với nó còn lớn hơn, cái bánh bao bị nó gặm hết một miếng lớn, nó tức giận trừng mắt với Yến Cửu Triêu.
Yến Cửu Triêu mười phần thần thanh khí sảng mà ngồi chồm hổm trên mặt đất, đầu ngón tay nắm lấy cái bánh bao mà Tiểu Tuyết Hồ đang ôm, bá đạo nói.
||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||
“Cho ta.”
“Có cho hay không?”
“Không cho ta đánh chết ngươi.”
Vạn thúc: “...”
.....
Vạn thúc: Thiếu chủ nhà ta đã tới giai đoạn cuối rồi sao? Làm sao chữa đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]