Chương trước
Chương sau
Edit: Lan Anh

Nhà này không lớn, cộng lại cũng chỉ có hai gian sương phòng, nằm ở hai bên của nhà chính, nhắm mắt cũng không thể đi nhầm được.

Du Uyển vừa đi vừa sửa sang lại ký ức trong đầu.

Nhắc tới cũng khá trùng hợp, người nhà này vậy mà cũng họ Du, nguyên chủ gọi A Uyển, cùng tên với nàng.

Người nhà nguyên chủ cũng khá đơn giản: Cha thì đi sung quân, nương thì bệnh nên luôn nằm trên giường, một tiểu đệ xanh xao vàng vọt, cộng thêm nguyên chủ.

Trong ấn tượng của nàng, người nhà này cũng không tệ, không vì nàng là nữ nhi mà coi trọng cái này xem nhẹ cái kia, tiểu đệ đệ rất hiểu chuyện luôn nhường nhịn nàng, ăn mặc trong nhà nàng là tốt nhất, chuyện trọng nam khinh nữ cơ hồ là không có... Đương nhiên nguyên chủ cũng không chịu thua kém, cha không ở đây, nương lại không có cách nào xuống giường để lao động, nàng tuổi còn nhỏ liền mang gánh nặng nuôi sống cả gia đình, so với kiếp trước Du Uyển chỉ là con sâu gạo, có thể nói là cách xa một trời một vực.

Đó chính là ký ức mà nàng kế thừa từ nguyên chủ, hoặc có thể nói là trước khi chết nguyên chủ muốn giữ lại một đoạn hồi ức trân quý nhất.

“A tỷ, tỷ lo lắng.”Tiểu Thiết Đản vịn cửa nhìn Du Uyển, hắn giòn tan nhắc nàng, cũng cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Du Uyển sờ đầu nhỏ của hắn, dung hợp với ký ức của nguyên chủ, khả năng phù hợp với thân thể này sẽ cao hơn, lại nhìn Tiểu Thiết Đàn càng cảm thấy thân thiết, đây là đệ đệ của nàng, nữ nhân trong phòng là mẫu thân của nàng, từ nay về sau, nàng nguyện ý dùng sinh mạng của mình để bảo hộ họ thật tốt.

Nàng chỉ vừa mới nhập vào thân thể này, có lẽ suy nghĩ này hơn phân nửa là ý nguyện của nguyên chủ, cũng là di chỉ cuối cùng của nàng ấy, có lẽ chính vì di chỉ mãnh liệt như vậy, mới có thể sau khi chết triệu hoán được một linh hồn dị thế, thay nàng ấy đi tiếp con đường nhân sinh này.

Trong phòng không đốt chậu than, nàng cũng không cầm đèn, phòng tối như mực, một cỗ gió lạnh từ sau lưng thổi qua một cái, đúng là không thể so với căn phòng ấm áp ban nãy.

Du Uyển sờ soạ/ng đi đến bên giường.

Sau khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, Du Uyển lờ mờ nhìn thấy dung mạo của nữ nhân nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, gầy đến nỗi hai má lõm xuống, xương gò má vì vậy mà hiện ra, cho dù như vậy ngũ quan của nàng cũng không thua kém ai, nhất là chân mày cùng chiếc mũi phá lệ xinh đẹp.

Nương của nguyên chủ vốn không đáng lo, chỉ là do thương tâm quá độ dẫn đến hôn mê, cộng thêm mấy ngày nay chưa ăn gì nên mới yếu như vậy.

Nhìn qua Khương thị, Du Uyển đem chậu than trong phòng bưng tới, chăn bông cũng ôm qua, đắp cho Khương thị.

Làm xong những chuyện này, Du Uyển xách theo ngọn đèn, xoay người đi đến phòng bếp.

Nói là phòng bếp thật ra chỉ là ở phía sau hậu viện dựng lên một cái chòi nhỏ, ở giữa để một cái lò, một cái nồi sắt lớn bị gỉ gác lên bếp, ở phía đối diện là một bó củi đã bị dùng hơn phân nửa.

Củi ít như vậy... trong lòng Du Uyển cảm thấy hơi bất thường.

Quả nhiên, lúc Du Uyển mở bao gạo ra, bên trong chỉ thấy đáy.



Du Uyển đem nguyên bao gạo lộn ngược lại, chỉ đổ ra được vài chục hạt, không trải bằng được cái đáy chén.

Du Uyển lại lục trong tủ bát một trận, trừ bỏ nửa chén tương ớt nhỏ, không thu hoạch được gì cả, vẫn là Tiểu Thiết Đản ôm một cái sọt đi tới: “A tỷ, củ cải.”

Bên trong cái sọt không lớn có chứa mấy củ cải trắng, còn có một củ khoai không biết tại sao lại nằm trong này.

Mấy vật này kiếp trước nàng nhìn cũng không nhìn, lúc này lại không có cách nào bắt bẻ, bởi vì không chỉ Tiểu Thiết Đản cùng nữ nhân trong phòng đói bụng, mà ngay cả chính nàng bụng cũng đã ùng ục sôi.

Du Uyển đem củ cải trắng cùng khoai lang rửa sạch, cạo sạch vỏ, khoai lang cắt thành khối, cùng mấy hạt gạo ban nãy nấu thành một nồi cháo, củ cải trắng thì cắt lát trộn với tương ớt.

Du Uyển lần đầu nấu bằng lò than, lửa khó điều chỉnh phù hợp, nên cháo khoai lang nấu lên bị khê, cũng may khoai lang này có độ ngọt tự nhiên, có khê cũng không bị mất vị.

Tiểu Thiết Đản đứng ở cửa bếp ngó vào, thỉnh thoảng đem cái đầu nhỏ thò vào, nóng lòng hướng bên trong nhìn quanh.

Mùi thơm của khoai lang bay ra, hòa với mùi gạo nhàn nhạt, tiểu gia hỏa ngửi được nước miếng chảy ròng ròng.

“A tỷ, đệ đói.” Tiểu Thiết Đản hít hít nước miếng vào, nói.

“Xong rồi đây.” Du Uyển nói.

Cháo không nhiều, chỉ đủ phân ra ba bát.

Du Uyển đem bát có khoai lang nhiều nhất cho Tiểu Thiết Đản, bát có cháo nhiều nhất thì cho Khương thị.

Khương thị vẫn ngủ mê man, không cách nào tự ăn được, Du Uyển định gọi thì Khương thị lại tỉnh dậy, nàng nhìn nữ nhi của mình một chút, cứ nghĩ là mình còn trong giấc mơ nên lại nhắm mắt.

Khó trách Khương thị lại cho rằng như vậy, thật sự là A Uyển được vớt từ dưới nước lên, không bao lâu thì nàng tắt thở trong tay Khương thị, nên Khương thị không thể tin được là A Uyển lại có thể sống lại.

Du Uyển uy Khương thị còn đang ngơ ngác một chút cháo, đến khi nàng cầm cái bát không quay lại bàn cơm thì Tiểu Thiết Đản đã ăn xong bát cháo khoai lang, thìa cũng buông xuống.

Sau đó Du Uyển tinh ý phát hiện chẳng biết khi nào mà trong bát của mình có nhiều thêm vài miếng khoai lang.

Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn ngồi chờ, chớp chớp con mắt nhìn về phía nàng, như ý muốn nói, tỷ ăn đi!

Trong lòng Du Uyển mềm nhũn.

Nàng tinh tường ý thức được cảm nhận này không phải đến từ nguyên chủ, mà đến từ chính bản thân nàng.



“A tỷ.” Tiểu Thiết Đản thấy Du Uyển bất động, nuốt nước miếng, lại đem chén cháo đẩy tới: “Ăn nhanh đi, không nóng đâu!”

Du Uyển biết rõ là hắn ăn chưa no, nhưng nàng cũng không cự tuyệt hảo ý của hắn, bưng chén lên, đem chén cháo đã hơi nguội ăn không còn một miếng.

Ngoài phòng lạnh thấu xương, thổi đến song cửa sổ cũng rung rung, Du Uyển nằm ở chiếc giường tốt nhất, nhìn Tiểu Thiết Đản đã ngủ say, lại nhìn Khương thị còn đang mê man, âm thầm thề, nhất định sẽ không để cho họ chịu đói như hôm nay.

Du Uyển lạ giường, vốn nghĩ rằng đêm nay sẽ không ngủ được, nào biết vừa nằm xuống là ngủ đến khi mặt trời xuất hiện một vòng màu trắng bạc.

Tiểu Thiết Đản ngủ say sưa, gương mặt đỏ bừng, cũng không biết là đã bao lâu chưa được ngủ trong cảm giác ấm áp như vậy.

Khương thị vẫn ngủ mê man, nhưng gương mặt đã có chút huyết sắc, hơi thở không còn mong manh như đêm qua.

Du Uyển không đánh thức hai người, rón rén xuống giường, đem chính mình thu thập chỉnh tề, uống một miếng nước lạnh cho đỡ đói, sau đó cầm dao phay cùng với cái gùi ở phía sau phòng bếp, một đường giẫm lên sương lạnh, hướng phần đất trong trí nhớ mà đi tới.

Đây là vườn rau mà nguyên chủ trồng, trồng một ít tỏi non, củ cải trắng, củ cải nước thu được không sai biệt lắm, chỉ có vài cây lưa thưa mọc lên, còn lại không biết bị gà nhà ai mổ, củ cải nước còn dư lại một ít, Du Uyển nhổ một cái, không để ý đến sạch không sạch, dùng dao phay gọt vỏ, ăn từng miếng một.

Trong nhà không có thóc hay gạo, ăn củ cải nhất định không đủ, ngay lúc Du Uyển đang nghĩ cách làm sao có thể giúp cả nhà lấp đầy bụng thì dư quang phát hiện trên đất có một dấu chân.

Đó là dấu chân gà, nhìn có vẻ đã trưởng thành, củ cải trắng trong đất bị gà mổ, nên nhìn thấy dấu chân chẳng có gì lạ, nhưng thứ mà Du Uyển để ý không phải là dấu chân mà là một cọng lông gà màu xanh bên cạnh.

Gà nhà nuôi sẽ không có lông vũ xinh đẹp như vậy.

Đây là một con gà rừng a...

Gà rừng vậy mà chạy đến vườn rau nhà nàng.

Phát hiện này khiến cho trong lòng Du Uyển rung động một hồi, có phải thấy nàng nghèo nên con gà cũng muốn đến khi dễ lên đầu nàng, vừa vặn nàng đang lo không có cái ăn thì đối phương tự đưa tới cửa, nên đừng trách nàng không khách khí.

Gà rừng là động vật quần cư, phạm vi hoạt động tương đối ổn định, sẽ không tùy tiện đi xuống núi, bất đắc dĩ tới mùa đông, thức ăn khan hiếm, ngay cả gà rừng cũng khó kiếm ăn, lại thật đúng lúc là mảnh đất của A Uyển nằm ở khu vực hẻo lánh nhất, gần chân núi, không có ai nguyện ý trồng trọt ở đây cả.

Ngày bình thường trừ bỏ A Uyển, căn bản không có ai đi đến bên này, vì vậy đám gà rừng mới dám đi vào.

Con gà rừng này chắc hẳn đã nhiều lần xuống đây, bất quá buổi sáng nguyên chủ bận nấu cơm cho nương cùng đệ đệ, xuống đồng trễ, nên không bắt gặp được nó, hôm nay Du Uyển đi ra ngoài sớm, liền phát hiện ra nó.

Gà rừng không tim không phổi nhởn nhơ mổ rau, không hề hay biết gà gặp nguy rồi. ToT

Du Uyển rón rén đi qua, đưa tay qua, một tay bắt nó bỏ vào sọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.