“Cô nương đang nhìn gì vậy?”
Nam nhân đứng tựa vào cửa mỉm cười
“Ta đang nhớ lại hình bóng rừng trúc bên nhà.”
Ta thuận miệng nói ra điều mình đang phiền muộn.
Rừng trúc này lớn đến mức đã che hết tầm mắt người ta rồi…
Hắn cũng không cho rằng những lời này có gì không tốt cả, nghiêng người đưa tay mời ta vào phòng.
“Vào trong phòng trức đã, bên ngoài gió lạnh.”
Ta đi từ từ vào phòng.
Ở bên ngoài lâu như vậy, ta cũng cảm thấy hơi lạnh rồi.
Phòng ở sạch sẽ, tuy không lớn nhưng ở một mình thì khá rộng rãi.
Ta tùy tiện tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống nhìn hắn chậm rãi đóng cửa.
Ở thời điểm ta nhìn thấy dung mạo của nam nhân này, ta bi thương phát hiện không từ nào có thể diễn tả nổi vẻ đẹp của hắn.
Nhìn chung những nam nhân dưới chân núi, ta vẫn cho là có tuấn tú phiêu dật mấy thì cũng không người nào bằng tam phụ thân. Mà tam phụ thân lại có thân thể tráng kiện, cần dáng người có dáng người, cần phong độ có phong độ, cần quyến rũ có quyến rũ.
Nhưng bây giờ thấy người nam nhân này ta mới thấy tầm nhìn của ta hạn hẹp đến mức nào.
Người so với người sao lại khác nhau đến thế
Đem tam phụ thân so sánh với nam nhân này thì hình tượng của tam phụ thân trong lòng ta liên tục bị rơi xuống
Uổng công lúc đầu ta còn có chút ái mộ, muốn trợ giúp bọn họ lấy được tâm của mẫu thân ta.
Mẫu thân thật là…
Thế nhưng ta suy nghĩ lại, nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/210449/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.