Ta không kiên nhẫn lấy tay giật lấy vật kia, giật giật lông mi, mở mắt.
“Tỉnh?” Ngồi ở trước giường Tư Không Cảnh cười híp mắt nhìn ta, trong tay vuốt vuốt một ít ngọn tóc: “Mau dậy đi, ta gọi người làm một ít cháo cho muội uống”
“Ừ” Ta ngồi dậy bắt đầu mặc áo ngoài, “Những vị…đại hiệp áo trắng kia đâu rồi?”
“Bọn họ vẫn tiếp tục ngồi ngoài cửa”
“Ừ, ngươi mặc kệ bọn họ sao?”
“Có thể dễ dàng bị trộm quần áo như thế thì những người đó cũng không làm được cái gì, kệ bọn họ đi”
“… …”
Thì ra tất cả đều là phế vật nên cũng chỉ có thể ngồi thị uy không dám lên đánh nhau cùng ta…
“Nhưng nếu bọn họ không ăn gì nhỡ chết thì làm sao bây giờ?”
“Chết thì chết, Tiểu Nặc Nặc ngươi lo lắng cho bọn họ sao?”
“Không có. Ta chỉ cảm thấy nếu bọn họ chết đói, thối rữa ra thì chẳng phải thối chết đi được hay sao.”
“Không sao không sao, chúng ta lập tức đi ngay thối không đến chúng ta đâu”
“Vậy là tốt rồi”
Tề Ngôn thật đáng thương, vừa mới dẫn ngựa vào cửa Thiên Lôi giáo chưa kịp uống ngụm trà đã bị Tư Không Cảnh gọi lên đường.
Thấy ba người chúng ta quần áo chỉnh tề đi ra từ cửa chính thì các đại hiệp áo trắng ném tới ánh mắt u oán, hâm mộ hoặc tan nát cõi lòng, Tề Ngôn hô hấp không thoải mái, bước đi không xong.
Đã nói mọi người nên khiêm tốn mà đi cửa hông thôi Tư Không Cảnh lại cố tình muốn đi ra từ cửa chính, thấy chưa, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/210446/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.