EDIT BY: THƯỢNG QUAN QUỲNH LÂM
“Tiểu Nặc, nàng để mẫu thân nàng cùng đi với bọn họ như vậy mà không lo lắng gì sao? ”
Tề Ngôn trông rất thấp thỏm.
“Không lo lắng a.”
Ta vô cùng đơn giản trả lời một câu, tiếp tục ăn chiếc bánh màn thầu trong tay.
A Hoàng cùng Tiểu Bạch đang rượt đuổi nhau trên bãi cỏ, một màu trắng và một màu vàng xen lẫn giữa một màu xanh bạt ngàn, trông thật là đẹp mắt.
Uhm…. Nếu A Hoàng và Tiểu Bạch là một đực một cái thì ta nhất định sẽ để chúng thành đôi nha..
“Nhưng......” Tề Ngôn nhìn chiếc bánh màn thầu trong tay, thực là nuốt không trôi.
Nam nhân thật sự là phiền toái mà.
“Ta còn chưa lo lắng thì ngươi nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì chứ?” Ta gắng sức vỗ vỗ mạnh lưng Tề Ngôn, làm cho con ngươi của hắn suýt thì lòi ra khỏi tròng “ Sao lúc bọn họ đi thì ngươi không lo lắng, giờ có lo lắng cũng quá muộn rồi, mã hậu pháo*!”
*mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng): nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
“............” Tề Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc bánh màn thầu kia, trên mặt dường như càng hiện rõ hai vạch đen.
“Mẫu thân ta giống như con gián đó, dù thế nào cũng không bao giờ chết được. Nên ngươi có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi đấy.”
“...... Trần phu nhân xinh đẹp như vậy, Tiểu Nặc nàng sao lại so sánh bà với con gián được………...”
“Được rồi, mẫu thân ta là một con gián vô cùng vô cùng xinh đẹp. Nói như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/210438/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.