EDIT BY: THƯỢNG QUAN BÍCH LẠC
Đến khi ta tỉnh lại, cái sinh vật có bộ dạng thật đẹp, tên nam nhân đang mở mắt nhìn ta. Ta hắc hắc cười lạnh rồi nhanh chóng nhảy từ trên người hắn xuống, hắn kêu “ai u” một tiếng tê tâm phế liệt.
Ta nhíu mày chỉ chỉ ở trên người hắn: ” Đau chỗ này? Chỗ này? Hay là chỗ này?”. Mỗi lần đều làm cho hắn sợ đến hô hấp dồn dập.
Ta cũng phải ngàn vạn lần cảm tạ hắn. Nếu lúc lăn xuống núi hắn không anh dũng che chở cho ta thì không chừng người đang nằm la hét là ta rồi.
A! Phật tổ người thật là từ bi!
“Đau lắm à” – ta chán nản cười, hắn cũng lắc đầu cười.
Ta nhìn trời, mẫu thân tại sao vẫn không tìm được chúng ta. Trời sắp tối rồi, ở ngoài trời ban đêm là làm mồi cho muỗi, nàng cũng không phải không nhìn thấy nơi ta ngã xuống, hay là cố ý kéo dài thời gian..? Hừ!
Đúng vào lúc ta đang chán nản,hắn lại bắt chuyện, hắn nói: ”Cô nương hát cho ta nghe đi.”
Ta xanh mặt!
Hắn nói tiếp: ”Ta muốn ngủ nhưng bây giờ đau đến nỗi ngủ cũng không nổi.”
Ca hát? Cái này thì ta am hiểu nhất. Ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn hát bài ta thường dỗ A Hoàng và Tiểu Bạch ngủ: ”Từ biệt lúc sau chỉ nói là tương tư hai, ba tháng ai ngờ năm sáu năm...”
Ta hát xong mặt hắn lúc xanh lúc trắng.
“Cô nương…” – Hắn ho khan hai tiếng nôn ra một ngụm máu: “Lúc ngươi chụp vai ta có thể đừng dùng sức như vậy được không?”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/210436/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.