CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Một đêm qua đi, tiểu yêu nghiệt phúc hắc Trần Nặc trước kia đã trở lại.
Nhìn thấy Trần Nặc vui vẻ đùa giỡn người bán bánh trôi hàng rong, Hứa Lâm chung quy vẫn cảm thấy rầu rĩ trong lòng.
Tiểu Nặc bộ dạng vô tâm vô phế này so với nàng trầm mặc không nói, ảm đạm bi thương lúc trước lại càng khiến cho hắn đau lòng hơn.
Chuyện Giang Thận Tu biến đổi linh hồn, ảnh hưởng đối với Tiểu Nặc, thật sự là quá nhiều.
Đến lớn như hắn cũng không biết, nên làm thế nào lấp lại chỗ hổng nơi đáy lòng Tiểu Nặc.
May mà, hắn còn có thời gian. Hắn còn có thời gian, chậm rãi, từng chút từng chút một tới an ủi cô gái bị thương này.
( Nặc Nặc bi phẫn giậm chân: Ta thật đau xót!! Ta thật đau xót!! Ta đau xót đến nỗi chính mình còn chịu không nổi mình!!)
“Tiểu Nặc.”
“Ừ?” Trần Nặc trong miệng ngậm hai cái bánh trôi, phồng má nghiêm mặt, ánh mắt trừng thật to: “Chuyện gì?”
“Chúng ta đi o thành làm gì?”
“...... Huynh cứ chẳng phải sẽ biết......”
“...... Vậy, năm năm này nàng cùng Trần nữ hiệp ở đâu?”
...... Vì sao ta tìm khắp nơi vẫn không thấy nàng?
“Ta cùng mẫu thân à? Bọn ta ở tại một nước thuộc phía tây vương triều Đại Xoa lộn xà lộn xộn.”
“............”
Ta sao lại ngu xuẩn như vậy, chỉ biết đem một vương triều Đại Xoa xáo tung lên tận trời mà không biết đem phạm vi tìm kiếm mở rộng đến nước ngoài chứ!
Ở thời điểm Hứa Lâm đang hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213926/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.