CHUYỂN NGỮ VÀ BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Hôm sau sáng sủa, mây trắng bay bay.
Gió đầu hạ nhẹ nhàng mà ấm áp, thổi lên mái tóc dài của cô gái, tung bay như liễu rủ đưa tình bên bờ hồ.
Giang Thận Tu thân hình cao lớn bạch ngọc, nho nhã lễ độ nói với Triệu Mẫn và Hứa Lâm: “Nếu như Hứa công tử cùng vị cô nương này không ngại, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi.”
Hứa Lâm thản nhiên cười, nói: “Được.”
Sau đó không để cho Triệu Mẫn kịp từ chỗ, trực tiếp kéo nàng ngòi xuống bàn bên cạnh Giang Thận Tu.
“Không biết cô nương xưng hô như thế nào?”
Giang Thận Tu hỏi như thế, rồi liếc mắt một cái giống như là muốn nhìn thấy thấu tâm can Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn không nói gì, nhanh chóng đem đầu quay đi, hai tay đặt ở trên bàn nửa nắm thành quyền.
Không khí, đột nhiên lập tức trở nên xấu hổ.
Khi Giang Thận Tu đang cảm thấy rất kì lạ, thì chỗ đất bên cạnh bàn nổ tung một cái, bỗng nhiên rất nhiều mảnh đất đá vụn ào ào đổ xuống.
Đất vàng bay toán loạn đầy trời trên không trung, một bóng đen đột ngột từ trong bụi đất hiện ra, sau khi đứng tại chỗ múa vài quyền rồi mới dừng lại ở bàn Giang Thận Tu.
Người độn thổ không kịp phủi hết bụi đất trên người, lập tức quì một gối xuống, tiếng vang như sấm, nói:
“Lí bá hộ giá muộn! Mong thiếu gia thứ tội!”
Giang Thận Tu vội vàng đem Lí bá nâng dậy: “Lí bá à vết thương cũ trên người bá còn chưa khỏi hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213924/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.