CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Gió thổi yên tĩnh, ta mồ hôi đầm đìa chạy đến trong viện mẫu thân cùng Lâu Trụy.
Gian phòng mẫu thân ở đã tắt đèn, dưới ánh trăng càng khiến bên trong tối như mực làm cho người ta sợ hãi.
Ta mặc kệ hiện tại nửa đêm rống to gây quấy nhiễu dân sinh, một bước dài vọt tới cửa phòng, cộc cộc cộc gõ cửa: “Mẫu thân! Mẫu thân! Mở cửa!”
Bên trong không có truyền ra tiếng rời giường như dự kiến.
Lòng ta cả kinh, lại dốc sức vỗ vài cái.
...... Vẫn là không có phản ứng......
Mặc kệ! Bản cô nương mặc bất cứ giá nào!
Ta chân to vừa nhấc, dùng sức đạp một phát!
..................
Cửa Ngũ Lương Phái....... Chất lượng thật tốt a....
Chân của ta đau quá là đau!!
Tiểu thuyết võ hiệp quả nhiên không thể tin! Đại hiệp này không phải đều một cước liền trực tiếp đá văng cửa sao!! Vì sao ta không thể!!
Mẹ hắn, bản cô nương trở về đem toàn bộ sách đốt! Làm hại đóa hoa mềm mại của Tổ quốc là ta!!
Quên đi quên đi, dù sao ta cũng không phải cái người não tàn kia, đạp không được cửa.......Thì, thì trèo cửa đi....
Chạy chậm đến trước cửa sổ, lắc lắc, phát hiện cửa sổ không cài chốt, vội vàng rớt ra.
Tay ôm lấy song cửa sổ, chân phải với lên cửa sổ, chân trái một đạp, ta liền vững vàng trèo qua cửa sổ.
Cong thắt lưng nhảy xuống, một tiếng loảng xoảng rung động lọt vào hai tai ta.
Mu bàn chân dính dính nháp nháp rất khó chịu, ta vẻ mặt đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213921/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.