Chương trước
Chương sau
Hai mẹ con ta vừa xoay người, mẹ liền va phải một người nào đó.
Lâu Trụy đen mặt: “Không cho phép nàng đi!”
Mẫu thân nhíu nhíu mày: “Tại sao không? Ngươi sợ con bé Sở Vãn Ca kia tiết lộ không sót một chữ  nào về gian tình của ngươi với nàng ta sao? Nếu thế thì ta nên đi nghe một chút rồi!”
Lâu Trụy kéo tay mẹ lại: “Ta không cho nàng đi, nàng không nghe ta nói gì à?”
“Ta thấy mỗi lời ngươi nói đều là giả dối hết! Tránh ra đi! A a a! Ngươi bỏ ta xuống ngay!”
Lâu Trụy không thèm để ý tới mẫu thân đang vỗ bịnh bịch sau lưng hắn, liếc mắt nhìn ta một cái, nói: “Tiểu Nặc cũng không được đi!”
Ta nhìn nhìn mẫu thân đang vặn vẹo xoay trái xoay phải trên vai Lâu Trụy, đáp một tiếng: “Vâng’. Trong lòng vẫn muốn, ông bảo ta không đi ta cứ đi đấy. Chửi thề một câu!
Lâu Trụy vác mẹ đi được hai bước, quay đầu nhìn ta: “Có phải con muốn trốn ta đi nghe lén không đấy hả?”
….Bị phát hiện rồi….
Ta nhanh nhảu xua xua tay phủ nhận: “Không đâu không đâu, lời của phụ thân đại nhân con nào dám không nghe?”
Lâu Trụy hừ lạnh một tiếng: “Mấy toan tính đó trong lòng nha đầu con chẳng lẽ ta còn không rõ hay sao? Cơ mà nếu muốn trốn ta đi, lúc về mang cho ta một vò rượu nhé. Ai da! Trần Thiên Ngữ sao nàng lại cắn ta?!” Vừa nói hắn liền vỗ vỗ mông mẫu thân hai cái: “Dám cắn ta nè dám cắn ta nè!” Càng đánh mẹ càng gào khóc không ngừng
“…..”
Ta câm nín liếc ngang dọc xem có ai đang chú ý đến ba người chúng ta hay không.
May quá, mọi người dường như vẫn đang mải để ý đến gian tình giữa Lãnh Diệp Thanh và Sở Vãn Ca, nên chả có đôi mắt nào dòm ngó sang hướng chúng ta cả…
Vội vã nhấc chân, chạy ra….
Ra phòng khách, ta đau đớn phát hiện ra một sự thật…..
Ta không biết hai người Lãnh Diệp Thanh đi nơi nào để nói chuyện thì làm sao ta đi nghe lén đây?!
Bất lực quỳ xuống đất, nhìn một chiếc lá rụng bay lả lơi trước mắt…
Đời của ta……thật là thất bại quá đi ấy!!
Mẫu thân từng nói, đời người cũng giống như một quyển sách, nếu ngươi gặp phải một tên tác giả biến thái…Vậy thì ngươi hãy khóc ngay đi….
Lúc này đây, ta đã ngộ ra điều đó….Tác giả viết truyện của ta, chắc chắn là mẹ kế! Mẹ kế!! Hơn nữa lúc này còn đang cười trộm ta kìa! Mẹ kiếp!
Trong lòng đang đem lão giời già cùng với tên tác giả biến thái ra khinh bỉ mười ngàn lần, ta bắt đầu đi lang thang ở Ngũ Lương phái.
Đột nhiên nhớ tới lời dặn của Lâu Trụy, ta liền quay đầu đi đến chỗ ông lão La chuyên cất trữ rượu.
Cách nơi cất rượu khoảng trăm bước, ta bỗng có một dự cảm không hay.
Ở dưới chân núi rèn rũa một năm, trực giác nói cho ta biết, không ổn rồi!
Bước từng bước đầy nghi ngờ đến chỗ hầm rượu, một mùi thoang thoảng quen thuộc đập thẳng vào khứu giác của ta.
Túy Cúc!
Trong lòng ta sợ hãi, chẳng lẽ La lão đầu xảy ra chuyện rồi?!
Vội vàng lấy từ trong túi bách bảo giấu trong tay nải quần áo ra một viên giải độc rồi nuốt nó, ta rón rén đi về phía hầm rượu.
Dường như mọi người đều đi tham dự hôn lễ của Lãnh Diệp Thanh và Bạch Hàn Khê, nên xung quanh đây không thấy nhác bóng dáng một ai cả.
Đôi khi, đây cũng là dấu hiệu trước khi phát hiện ra án mạng
Đi tới cửa hông chỗ hầm rượu, ta nghe thấy bên trong loáng thoáng tiếng người thầm thì.
Nín thở, ta soi mắt qua khe cửa.
Trong khoảng sân của căn nhà lộ thiên trước hầm rượu, một lão già lạ hoắc không phải là La lão đầu lấy từ trong túi áo ra một chiếc bao bố màu đỏ sậm, đưa cho người đàn ông mặc quần áo màu xanh trước mặt
!!!
Mấy người thử đoán xem người đàn ông mặc quần áo xanh đó là ai?!
Là Tam phụ thân đó!!
May quá ta kịp thời che miệng mình lại, không thì những lời kia đã phun ra lâu rồi.
Có thể là bởi giật mình quá nên ta không tự chủ được lùi sau một bước, va phải một vật….
“Rắc rắc!”
….Một giọt mồ hôi lạnh theo gò má chảy xuống….
“Ai đó?”
Bên trong truyền ra tiếng quát khẽ.
….Hai giọt mồ hôi lạnh theo gò má chảy xuống….
Không để cho ta kịp vắt chân lên cổ bỏ chạy, Tam phụ thân đã bước tới cửa.
….Rất nhiều giọt mồ hôi lạnh theo gò má chảy xuống…
Mặc dù lúc này mồ hôi trên mặt ta chẳng biết đã bốc hơi hết tự bao giờ, ta vẫn cố gắng chà xát hai đống thịt trước mặt, cười hớn hở: “Tam phụ thân, lâu lắm không gặp người rồi, người ngày càng đẹp trai ra đó ~~”
Tam phụ thân tựa hồ chưa hiểu mô tê gì, ngẩn người, nói: “Tiểu Nặc….Sao con lại ở đây?”
“À….thì..” Ta không biết đáp lại ra sao, cứ cười ngây ngô.
Lúc này ông lão kia mới từ trong nhà đi ra, thấy ra, cũng ngẩn người: “Trần Nặc?”
Ta nhìn ông lão, run bắn người.
Ông già này là ai nhỉ, ta không biết lão sao lão lại biết ta?
Ông già thấy ta không nói gì, liền không để ý tới nữa, quay lại nói với Tam phụ thân: “Ngươi ra khỏi đây sớm đi, ở lại Ngũ Lương phái chỉ sinh thêm chuyện thị phi mà thôi.”
Tam phụ thân chần chờ trong chốc lát, nhìn về phía ta: “Vậy Tiểu Nặc….”
Ông già nhìn ta cười đầy u ám: “Con bé Trần Nặc rất thức thời đấy, ta nghĩ con bé sẽ không nói ra đâu….Ngươi thấy ta nói có đúng không hả tiểu nha đầu?”
“….”
Ta câm nín luôn….
Tam phụ thân hất ống tay áo, khom người chào ông già kia một cái: “Đa tạ cha ra tay tương trợ, Nhiễm Thu xin cáo lui trước!”
Lúc Tam phụ thân định xoay người rời đi, ta không để ý mà đưa tay, níu lấy vạt áo của hắn.
“Xoettttt….”
Ta cầm nửa vạt áo kia, vẻ mặt vô tội: “Tam phụ thân, chất lượng quần áo của người kém thật đấy” Vừa nói ta liền bôi bôi chút nước bọt lên mảnh áo, đem dính lên y phục của phụ thân
Kết quả là gió xuân lành lạnh thổi qua một trận, vải thì chả dính, lại còn tạo hình con cớn trong không trung, rồi nhẹ nhàng rớt xuống đất.
Ta rất thành kính nhìn miếng vải rớt xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn Tam phụ thân nhún vai đầy bất đắc dĩ.
Tam phụ thân dở khóc dở cười: “Tiểu Nặc con còn có chuyện gì sao?”
Ta nói: “Mẫu thân cũng đang ở Ngũ Lương phái đấy, Tam phụ thân không muốn gặp mẫu thân một lúc à?”
Vẻ mặt của Tam phụ thân đột nhiên cứng lại: “Ta…”
Thấy Tam phụ thân còn ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, ông già không hiểu phong tình kia lại thúc giục Tam phụ thân lần nữa: “Đi mau đi mau đi, tác dụng của Túy Cúc sắp hết rồi. Ta còn phải tiết kiệm thời gian đi thay quần áo nữa đấy.!”
Tam phụ thân thở dài một tiếng, phất tay áo rời đi.
Mặc dù nửa đoạn áo choàng phái sau chẳng có, nhưng nhìn bóng Tam phụ thân rời đi cực kỳ phong độ nhanh nhẹn đã thế còn đẹp trai ngời ngời luôn
Trai đẹp chính là trai đẹp! Vi Tiểu Bảo từng nói, trai đẹp ngay cả ngồi ôm bồn cầu cũng thấy đẹp
Đúng đó!
Cơ mà bồn cầu là thứ gì nhỉ? Lần sau gặp Vi Tiểu Bảo ta nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
Tam phụ thân đi rồi, để lại ta cùng ông già đang đứng đó hé mắt nhìn ta.
Hai người mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau một hồi, ông già bắt đầu đuổi khách: “Nhóc con cũng mau đi đi, ta còn phải thay y phục”
“…”
“N nhìn cươiái gì, chưa thấy nam nhân đẹp trai bao giờ à?”
“Khụ…khụ….”
Ông già quay đầu, rảo bước trở về trong sân.
Ta nhìn dáng đi bát tự đĩnh đạc của ông lão thấy rất quen, nhưng không nghĩ ra là ai, vì thế ta chạy lên trước, ngăn ông già kia lại: “Ông nội ơi chúng ta có quen biết nhau không?”
Ông già liếc xéo ta một cái, nói: “Trần Nặc, ngươi không nhận ra ta à?”
“Ơ…ơ”
“Cũng khó trách, đi theo ta nào.”
Vào phòng của La lão đầu, ta tận mắt nhìn thấy ông già đó đem một tô mì tương đến trước mặt, bên trái bóp bóp bên phải đập đập, sau đó thì ông già biến thành lão La.
“…”
“Giống không, làm nha đầu ngươi sợ rồi à?”
“Không…La gia gia à lông mày của ông hình như kẻ sai sai rồi đó….”
“Khụ…”
Sau đó, ta quấn lấy lão La nửa ngày trời, chỉ mong ông ấy dạy ta thuật dịch dung.
Lão La không chịu nổi ta cứ léo nhéo bên cạnh, nên đồng ý với ta.
Hớn hở nửa ngày, lại hạch sách lão La được vò rượu, ta tung tẩy rời khỏi hầm rượu.
Lúc trở về đến đại sảnh, vừa kịp nghe Lãnh Diệp Thanh đang đọc bài phát biểu thanh minh.
Xuyên qua đám người đông nghịt, ta đến bên cạnh mẫu thân.
Gương mặt mâu thân đen lại, gương mặt Lâu Trụy cũng đen lại
Được rồi, như vậy là có hai gương mặt đang đen lại.
Thôi nào, ta thừa nhận đây là một cuộc nói chuyện thật lạnh lẽo
Lãnh Diệp Thanh đứng trong đám người, hai tay giơ lên, mọi người đồng loạt im lặng.
Quả nhiên là không khí dồn nén không một tiếng động…
Nhìn một vòng khắp bốn phía, ánh mắt Lãnh Diệp Thanh nhìn đến Bạch Hàn Khê.
Rút bội kiếm bên hông ra, Lãnh Diệp Thanh nói: “Bạch cung chủ, Lãnh mỗ tự biết đã có lỗi với người….” Trường kiếm xoạt một cái, ngón tay út thấm đẫm máu tươi rơi xuống, tiếng kinh hãi vang lên từ bốn phía.
Lâu Trụy nhanh chóng ôm mẫu thân vào lòng
Nhìn dáng vẻ chết điếng của hai người bọn họ, ta lại nhớ cái lần Vi Tiểu Bảo che kín ánh mắt ta, lòng bàn tay thật ấm áp
Lãnh Diệp Thanh sắc mặt tái nhợt, như đang cố nén đau đớn:” Chặt đi ngón tay để tạ tội, mong Bạch cung chủ thứ lỗi cho Lãnh mỗ…”
Trong chớp mắt, ta bỗng nảy sinh cảm thông với Lãnh Diệp Thanh
Hóa ra đây chính là khí phách nam nhi đây à!!
Cơ mà Sở Vãn Ca giờ này đang ở đâu nhỉ….
Lúc ta đang tìm kiếm Sở Vãn Ca, mọi người chỉ nín thở chờ Bạch Hàn Khê trả lời
Vẫn cái dáng vẻ lạnh lùng ấy, Bạch Hàn khê nhàn nhạt phun ra một câu: “Nếu đã như vậy,, ta trở về Cung Quảng thôi.”
Sau đó giống như chẳng có chuyện gì xoay người rời đi.
“…”
Cả đại sảnh rơi vào tĩnh mịch
Lãnh Diệp thanh giơ tay lên, nói: “Hôm nay náo loạn cả ngày mọi người cũng mệt rồi, mọi người cứ coi như là không có gì đã xảy ra đi…”
Nói xong Lãnh Diệp Thanh rời khỏi phòng khách
Chỉ còn lại một đoạn ngón tay nằm lẳng lặng trên nền đất, yên ắng không một tiếng động
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.