“Sa cô nương, ” Giang Thận Tu vô cùng chân thành nhìn nữ nhân hạng ba kia: “Ta biết cô là cô nương tốt, nhưng thật xin lỗi ta không thể đáp lại tình cảm của cô...”
“Tại sao? Tại sao chàng không chịu tiếp nhận ta?!” Hạng ba nắm lấy áo chỗ lồng ngực lộ vẻ đau thấu tâm can, sầu thảm hỏi: “Giang công tử chàng nói cho ta biết ta có chỗ nào không tốt, ta sẽ thay đổi mà! Giang công tử... không nên dễ dàng chối bỏ tình cảm của ta như vậy!”
“Thật xin lỗi...” Giang Thận Tu lấy ra một cái khăn tay hình vuông từ trong lồng ngực, đưa cho hạng ba: “Sa cô nương, đừng khóc. Vì ta không đáng giá để cô nương phải khóc như vậy...”
Hạng ba không nhận lấy khăn tay, chỉ cứ nhìn Giang Thận Tu lắp bắp nói: “Giang công tử, ta không cầu chàng yêu ta hoàn toàn. Ta chỉ cầu chàng có thể cho ta ở một góc trong trái tim chàng. Như vậy là ta an tâm lắm rồi, đủ để cho sau này ta có thể tự an ủi mình... Ta chỉ khao khát như vậy thôi... Chỉ một chút xíu tình cảm như thế mà chàng cũng không thể cho ta sao?”
“Thật xin lỗi Sa cô nương, lòng ta đã có một bóng dáng khác lấp đầy nên không thể chứa thêm người khác... Xin thứ lỗi ta không hiểu phong tình.” Giang Thận Tu vừa nói nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu: “Bây giờ cũng muộn rồi, Sa cô nương nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Không cho Hạng ba nói nhiều, Giang Thận Tu dứt khoát rời đi, để lại nàng tinh thần chán nản đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213903/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.