Nói thật ra ta chẳng bao giờ có ý nghĩ sẽ để Lâu Trụy uống Ngũ Lương Xuân này, uống một ngụm là ít thêm một ngụm đấy.
Nhưng mà nhìn người kia bộ dạng đáng thương lại làm ta đau lòng, ta đành đưa bình rượu tới trước mặt hắn: “Một ngụm nhỏ thôi đấy”
Dưới ánh trăng Lâu Trụy nhìn thấy bình Ngũ Lương Xuân ba năm kia, ánh mắt cứ như sói đói nhìn thấy hươu non vậy. Không chút khách khí liền ngửa đầu uống.
“Này, này, này, uống ít thôi chứ”
Ta nóng nảy, trực tiếp đưa tay đoạt lại bình rượu kia, Lâu Trụy hơi nghiêng người tránh được khỏi tay ta. Ta không phục xoay người đứng ở dưới cây lao đến vò rượu bằng tư thế khỉ bắt trăng. Lâu Trụy tùy tiện dùng tay đỡ lại một chiêu này rồi đẩy người một cái cách ta một đoạn thoát khỏi phạm vi công kích. Ta nổi giận lao thẳng tới, ai ngờ Lâu Trụy thân thể mềm dẻo ở trên cây lượn trái lượn phải rồi bất ngờ hai chăn ngoắc vào cành cây, treo ngược người lên.
Ta còn chưa kịp bắt đầu cuộc tiến công mới thì nhành cây này đã “rắc rắc” một cái rồi gãy xuống
Đau đau đau…
Ta xoa đầu, từ dưới đất đứng lên. Lúc định thần lại thì đã thấy hắn nhởn nhơ ngồi trên đất uống rượu rồi…
Thời gian ngắn như vậy hắn lại không hề bị ngã xuống lại còn nhàn hạ tiếp đất? Đột nhiên ta cảm thấy sùng bái công phu của hắn…
Không để cho ta nghĩ nhiều, Lâu Trụy thốt lên một câu “Rượu ngon!” lập tức ngắt dòng suy nghĩ của ta.
“Không biết, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-than-noi-nam-nhan-khong-dang-tin/1213891/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.