Chương trước
Chương sau
Buổi chiều sau khi tan học, Tô An tìm lý do để Tề Văn Hiên về nhà trước, bản thân ngâm nga hát chuẩn bị đến khu rừng nhỏ như đã hẹn.

Vương Hân Bá nhìn Tô An rời khỏi phòng học trước một bước, từ khi hắn đưa tờ giấy sáng nay liền an phận hơn rất nhiều, xem ra nửa buổi sáng chăm chú trợn mắt nhìn cậu cũng chỉ vì cuộc hẹn mà nôn nóng bất an.

Tô An rất buồn bực, càng buồn bực hơn nữa lại thấy buồn cười.

Nếu đổi giới tính lại, chắc chắn cậu sẽ cho rằng tên con rùa coi trọng mình rồi, sự ngại ngùng này đến con gái cũng không xấu hổ bằng.

Nhưng khi liên hệ khuôn mặt khiến người khác luôn cảm thấy người ta nợ hắn tám trăm vạn kia của Vương Hân Bá với hai chữ thẹn thùng, Tô An cảm thấy hơi choáng ngợp nhưng cũng không muốn kiên nhẫn ngẫm lại.

Tô Tiểu An, mau giữ não lại!

Thẩm Trí vừa nhìn bóng dáng Tô An ra khỏi phòng học liền biết có chuyện, qua quýt nhét sách vào cặp sách, mang lên, hai bước chạy về phía cậu, xoa tay: "Đại ca, hôm nay đánh ai?"

"Đừng có cả ngày chỉ biết đánh đấm." Tô An sờ đầu tóc vàng của mình, "Con Rùa hẹn tôi tan học đến khu rừng nhỏ, một mình, cậu đừng đi theo."

Thẩm Trí vừa nghe đã trừng mắt, "Như vậy sao được? Lỡ hắn có ý định xấu với cậu thì sao?"

"Hắn có thể gây rối thế nào?" Vẻ mặt Tô An khinh thường, "Cũng đã nhanh chóng sưng thành đầu heo, còn muốn tiến hóa thành lợn rừng sao."

Đi ngang qua phòng học bên cạnh, Tô An mượn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ chỉnh lại tóc mái, nói tiếp: "Dù có nói thế nào, hắn cũng đánh không lại tôi, nếu có thì cũng là do tôi nhường."

"Cái đó, ngộ nhỡ là một loại gây rối khác thì sao?" Thẩm Trí giảm thấp âm lượng, thần thần bí bí dán sát vào nói, "Cậu nghĩ đi, sau khi tan học, khu rừng nhỏ, anh An cậu lại xinh đẹp như vậy…… Khụ, dụ người phạm tội, lỡ như hắn nổi ý xấu……"

Tô An đánh lên đầu Thẩm Trí một cái, cười mắng: "Cậu cút, cả ngày trong đầu đều là cái quái gì, lại dùng từ linh tinh lần nữa có tin bây giờ tôi liền phạm tội với cậu không?"



Thẩm Trí nghiêng người né tránh, nhưng vẫn không quá yên tâm, lải nhải một đường, lúc tách ra còn không quên dặn dò Tô An: "Có chuyện gì thì gọi tôi nha, tôi sẽ đứng không xa bên ngoài, lập tức có thể đến tiếp viện!"

"Biết rồi biết rồi." Tô An vẫy vẫy tay, "Tôi còn không biết cậu có thuộc tính mẹ già đấy?"

"Đứa con trai báu vật, còn nhiều thuộc tính đang đợi cậu khám phá lắm." Thẩm Trí giơ ngón cái lên với cậu.

"Đừng, tôi không thể chịu được." Tô An tàn nhẫn từ chối, chân đã giẫm lên lá rụng của khu rừng nhỏ bên cạnh.

Khu rừng nhỏ quả là khu rừng nhỏ, tổng diện tích không phải quá nhỏ nhưng cây chỉ to khoảng miệng bát ăn, nếu thật sự muốn làm chuyện gì không đàng hoàng, ít nhất cũng phải chờ đến khi tối muộn trăng cao.

Chạng vạng cuối hè đầu thu, trời còn hơi sáng, Tô An đã thấy phía xa có người đứng giữa khu rừng dựa cây, nghe thấy tiếng bước chân của cậu, quay đầu lại, khuôn mặt tím xanh vẫn không kiên nhẫn như cũ.

"Yo." Tô An cách ba mét dừng lại, hai tay đút trong túi, nâng cằm lên, khẽ mỉm cười, vẻ mặt thiếu đánh.

Gương mặt Vương Hân Bá như co giật một chút, không biết là do vết thương còn đau hay bị vẻ mặt Tô An kích thích.

"Tìm tôi có việc gì?" Tô An trực tiếp hỏi.

Cũng không biết thế nào, vừa hỏi như vậy, biểu tình trên mặt Vương Hân Bá càng trở nên không tả nổi, Tô An chỉ có thể nghĩ đến câu so sánh "Giống như ăn phân" không hề văn minh này.

"Có chuyện gì mau nói, muốn đánh thì đánh." Tô An nhìn phản ứng kỳ quái của hắn, đá những chiếc lá rụng trên mặt đất, không có hứng thú tốn thời gian với hắn ở đây, "Không có việc gì thì tôi đi đây?"

Vương Hân Bá nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt phức tạp, từ buổi sáng đã bắt đầu nhìn cậu chằm chằm như vậy, trong lòng Tô An lộp bộp một phát, nghĩ thầm không phải hôm qua cậu đánh hỏng cuống họng người ta rồi chứ?

Cậu không khỏi nhớ kỹ lại ký ức đánh người hôm qua một lần nữa, sờ sờ lương tâm cảm thấy mình ra tay cũng không tính là quá hung ác, tối đa chỉ tổn thương chút da thịt thôi.

Lúc cậu đang nhớ lại bên này, rốt cuộc Vương Hân Bá mang khuôn mặt nhăn nhó mà mở miệng: "Khụ, chậc…… Cái kia, Tô An."

Tô An đột nhiên kinh hãi.

Làm gì vậy làm gì vậy?

Cái loại trạng thái xấu hổ này, cái loại nét mặt kỳ lạ này, bộ dạng sắp thổ lộ quen thuộc này là sao đây…?

Trong đầu bắt đầu phát ra lời lải nhải vô cùng phù hợp của Thẩm Trí ban nãy, trong lòng Tô An lại lộp bộp thêm cái nữa.

Đệttttt người này sẽ không thật sự vừa ý sắc đẹp của cậu chứ?!

Không phải, bị đánh có thể đánh ra cảm tình luôn sao?!



Có phải hội chứng cái gì Stock… Stockholm không?!

Có lẽ thấy biểu cảm Tô An quá kỳ quái, Vương Hân Bá ngẩng đầu nhìn Tô An muốn nói tiếp cũng hơi sững sờ, nhưng do dự một lát lại vẫn như tráng sĩ cắt cổ tay hạ quyết tâm nói: "Cái kia, chúng ta giảng hòa đi."

Tô An: "...... Hả?"

Không phải, giảng hòa?

Tiểu Bá Vương (tự xưng) của trường trung học số mười tám động một chút đã xù lông vậy mà hẹn cậu tan học một mình đến khu rừng nhỏ để giảng hòa???

Sau vài giây động não, Tô An phát hiện, hành vi kỳ lạ của người này từ sáng đến chiều thật ra là có lý do hợp lý.

Đường đường là Tiểu Bá Vương trường trung học số mười tám lại hạ mình muốn giảng hòa với người hôm qua đánh mình, đương nhiên là rất xấu hổ để mở miệng, nên mới tìm một nơi yên lặng không người để nói ra!

"A…… Nhưng mà, tại sao?" Tô An không hiểu hỏi, cậu không cảm thấy người này sợ cậu, hôm nay hắn còn giơ ngón giữa với cậu mà!

"Không vì sao hết." Vương Hân Bá lóng ngóng nói, "Bỏ qua chuyện cũ, sau này học cùng lớp, nước sông không phạm nước giếng."

Nghe thấy bốn chữ "Bỏ qua chuyện cũ" này, Tô An bỗng nhiên vui vẻ.

Hôm qua tại khu phố cậu cũng nói với Vương Hân Bá bốn chữ này, khi đó đối phương không chấp nhận cậu nói bỏ qua chuyện cũ, bị đánh rồi chạy đến trả lại nguyên vẹn bốn chữ này cho cậu, interesting.

"Được, cậu không chọc tôi tôi đương nhiên sẽ không chọc cậu, nhưng nếu cậu không an phận……" Tô An nhún nhún vai, "Cậu có thể hỏi thăm một chút, tôi không sợ lớn chuyện."

Vương Hân Bá siết chặt tay, mặt mũi tràn đầy sỉ nhục gật đầu.

"Còn việc gì nữa không?" Tô An nâng cằm lên, "Không có việc gì thì tôi đi nhá?"

Người kia lại không tình nguyện "Ừ" một tiếng, Tô An xoay người, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi khu rừng nhỏ.

Thẩm Trí bên ngoài duỗi dài cổ ngóng xem như hóa đá, thấy Tô An đi ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Vậy, không có chuyện gì hết? Tôi không nhìn nhầm nhỉ, khoảng cách giữa hai người như vậy thì nói chuyện phải hét hả, kết thúc rồi?"

"Hét cái đầu cậu, học Ngữ Văn nhiều năm như vậy đã biết dùng biện pháp tu từ phóng đại phải không?" Tô An lại vỗ vào đầu Thẩm Trí một cái, "Nói ra có thể cậu không tin, tên kia tốn sức hẹn tôi ra ngoài là để giảng hòa."

Thẩm Trí y chang Tô An lúc đó, sau khi ngẩn ra một lát quay đầu lại thấy bóng dáng Vương Hân Bá xa xa đi ra từ khu rừng nhỏ bên kia, cậu ta ôm bụng cười một đường, hơn nữa kết luận chủ quan: "Nhất định hắn đã bị người nhà đánh, dù sao nếu gây chút chuyện bị đuổi học thì chắc chắn hắn sẽ thất học ha ha ha……"

Hai người cười cười nói nói, kề vai sát cánh mà đến chỗ đỗ xe đạp, cách đó không xa có một giọng nói quen thuộc hô: "Tô An".

Tô An ngẩng đầu lên liền thấy Tề Văn Hiên đang ngồi trên xe của anh, chân dài chống xuống đất, tay còn cầm quyển sách, tất nhiên là bộ dáng đọc sách chờ cậu.



Thẩm Trí nhìn ánh mắt của Tề Văn Hiên, không biết thế nào thân thể đã tự hành động, có tật giật mình mà rụt cánh tay đang ôm Tô An về, nghiêm chỉnh gọn gàng, sau đó không thể hiểu được phản ứng của mình.

Tô An hồn nhiên không phát hiện, kinh hỉ nói: "Văn Hiên, sao cậu còn chưa về nhà, chẳng lẽ đang đợi tôi hả?"

"Không đợi cậu, đợi bạn gái của tôi." Tề Văn Hiên khép sách lại, một tay cầm sách, thấy Tô An trố mắt lập tức cười sửa miệng, "Chọc cậu thôi, tôi lấy đâu ra bạn gái, trừ cậu ra còn có thể chờ ai nữa?"

Trái tim nhỏ của Tô An đã trải qua lần lộp bộp thứ ba, lúc này nhẹ nhàng thở ra, khoa trương bụm lấy tim của mình: "Tôi còn nói chứ, làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng rằng khi nào cậu có bạn gái cũng không nói cho tôi biết……"

"Cho nên, hai người các cậu," Ánh mắt Tề Văn Hiên từ người Tô An nhàn nhạt mà quét qua mặt Thẩm Trí, "Đã làm gì?"

Thẩm Trí nhận ra ám chỉ "Các cậu làm gì sau lưng tôi vậy" từ những lời này, vội vàng lùi xa hai bước phủi sạch quan hệ: "Chuyện đó không liên quan đến tôi, chỉ là trùng hợp thôi."

Ngoại trừ lớp mười hai bị bắt ở lại tự học buổi tối, học sinh hầu hết như nhau đã về nhà, trong chỗ đỗ xe không còn mấy chiếc xe đạp, Tô An đẩy chiếc xe đứng một bên một mình lẻ loi của mình ra, cười nói, "Ha ha, tôi đi trước một khoảng, tôi đói rồi, đi về trước rồi từ từ nói với cậu. Trí à, có muốn anh đây chở cậu một đoạn không?"

Tô An vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau của mình với Thẩm Trí, người kia lắc đầu: "Không được không được, trên đường tôi còn có chút việc, các cậu đi trước đi."

"Đi nha, mai gặp." Tô An giẫm bàn đạp, chậm rì rì cất bước.

"Tối nay đến nhà tôi ăn?" Tề Văn Hiên chạy song song với cậu, quay đầu hỏi.

"Không được rồi, hôm nay mẹ tôi ở nhà, có lẽ đã nấu cơm." Tô An nói.

Hai người từng bước chạy ra khỏi cổng trường, đèn đường mới mở, bóng dáng hai người họ cũng dần hòa vào đám người tan học tan làm hối hả trên đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.