Trời chưa sáng, Thẩm Xán Nhược nằm mơ thấy mẫu thân mặt mũi buồn bã thê lương, chịu đựng đau khổ gọi hắn, nhưng dù làm sao đi nữa, hắn cũng không đến gần được, cuối cùng giật mình tỉnh lại, hắn nắm chặt vạt áo trước ngực, liếc mắt nhìn người bên cạnh đang ngủ say, khoác áo bước xuống giường.
Hắn và Lý Giám ở tạm Vĩnh Khang Vương phủ trước kia, ba ngày sau sẽ lập tức cử hành lễ đăng cơ, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn.
Thẩm Trọng Phương vẫn mang danh hiệu thừa tướng, trong tay ông ta nắm giữ hai mươi vạn binh lính đã đầu hàng và năm vạn Ngự lâm quân, Lý Giám không thể động đến ông ta. Mà ông ta cũng không có hành động khác lạ nào.
Thẩm Xán Nhược đứng trong đình, trong bóng đêm, cành lá trong bồn hoa rung rinh, đẹp đẽ động lòng người, không khỏi nhỏ giọng ngâm vài lời:
Thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa canh hảo,
Tri dữ thùy đồng?”
Hắn đem không câu phục ngâm mấy lần, âm thanh mơ hồ nghẹn ngào khó phân biệt.
(*) Bài thơ “Lãng đào sa” của Âu Dương Tu thời Bắc Tống Trung Quốc
Bả tửu chúc đông phong,
Thả cộng thung dung.
Thuỳ dương tử mạch Lạc thành đông,
Tổng thị đương thời huề thủ xứ,
Du biến phương tùng.
Tụ tán khổ thông thông,
Thử hận vô cùng.
Kim niên hoa thắng khứ niên hồng,
Khả tích minh niên hoa cánh hảo,
Tri dữ thuỳ đồng.
Dịch nghĩa:
Nâng ly rượu chúc gió xuân,
Cùng nhau ung dung.
Dương liễu trên bờ tía phía đông thành Lạc Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-nghi-thien-ha/1384563/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.