Trời chưa sáng, Thẩm Xán Nhược nằm mơ thấy mẫu thân mặt mũi buồn bã thê lương, chịu đựng đau khổ gọi hắn, nhưng dù làm sao đi nữa, hắn cũng không đến gần được, cuối cùng giật mình tỉnh lại, hắn nắm chặt vạt áo trước ngực, liếc mắt nhìn người bên cạnh đang ngủ say, khoác áo bước xuống giường. Hắn và Lý Giám ở tạm Vĩnh Khang Vương phủ trước kia, ba ngày sau sẽ lập tức cử hành lễ đăng cơ, tất cả mọi người đều đang rất bận rộn. Thẩm Trọng Phương vẫn mang danh hiệu thừa tướng, trong tay ông ta nắm giữ hai mươi vạn binh lính đã đầu hàng và năm vạn Ngự lâm quân, Lý Giám không thể động đến ông ta. Mà ông ta cũng không có hành động khác lạ nào. Thẩm Xán Nhược đứng trong đình, trong bóng đêm, cành lá trong bồn hoa rung rinh, đẹp đẽ động lòng người, không khỏi nhỏ giọng ngâm vài lời: Thử hận vô cùng. Kim niên hoa thắng khứ niên hồng, Khả tích minh niên hoa canh hảo, Tri dữ thùy đồng?” Hắn đem không câu phục ngâm mấy lần, âm thanh mơ hồ nghẹn ngào khó phân biệt. (*) Bài thơ “Lãng đào sa” của Âu Dương Tu thời Bắc Tống Trung Quốc Bả tửu chúc đông phong, Thả cộng thung dung. Thuỳ dương tử mạch Lạc thành đông, Tổng thị đương thời huề thủ xứ, Du biến phương tùng. Tụ tán khổ thông thông, Thử hận vô cùng. Kim niên hoa thắng khứ niên hồng, Khả tích minh niên hoa cánh hảo, Tri dữ thuỳ đồng. Dịch nghĩa: Nâng ly rượu chúc gió xuân, Cùng nhau ung dung. Dương liễu trên bờ tía phía đông thành Lạc Dương, Tất cả cảnh vật đều là cảnh nơi năm xưa từng nắm tay, Dạo khắp chốn tươi tốt. Nỗi khổ gặp gỡ, chia ly thật gấp gáp, Mối hận này vô cùng. Năm nay hoa hồng hơn năm ngoái, Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa, Nhưng biết sẽ cùng ai. (*) "Xán Nhược" Lý Giám cũng mặc áo đi ra, tay hắn cầm trường bào khoác thêm cho Thẩm Xán Nhược. Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu, thả lỏng, để tránh hắn nhìn ra cái gì."Huynh đi ngủ trước đi, cũng mệt cả ngày rồi rồi. Ta không sao, chỉ là nằm mơ thấy mẫu thân, nghĩ đến chút chuyện cũ mà thôi." Lý Giám không đi: "Xán Nhược, có phải ngươi có chuyện lừa ta hay không?" "Không có, là ngươi suy nghĩ nhiều quá......" " Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ lại đẹp hơn nữa, nhưng biết cùng ai ngắm hoa?" Lý Giám lặp lại mấy từ hắn vừa ngâm, hỏi "Chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi ta hay sao?" "Ta......" Hắn biết Lý Giám hiểu lầm, quyết định thuận theo nói, "Lý huynh thành hoàng đế, là đã thực hiện được tâm nguyện ngày xưa, tâm nguyện đã xong cũng là lúc Xán Nhược phải đi." "Đi? Đi đâu?" Lý Giám nắm chặt hai cánh tay của hắndie/nd;anl/eq/uyd’’.on, "Ngươi không cùng ta cùng hưởng giang sơn sao?" "Lý huynh, huynh sẽ có tam cung lục viện, sẽ có hoàng hậu của mình, ta...... Cũng có chuyện mình muốn làm......" "Vậy ta không cần bọn họ, ta chỉ muốn ngươi, Xán Nhược, ở lại làm hoàng hậu của ta!" "Lý huynh, huynh điên rồi? Ta là đàn ông, sao có thể làm hoàng hậu?" Thẩm Xán Nhược kinh ngạc nói. "Ai nói đàn ông thì không thể làm hoàng hậu? Ai dám phản đối ta lập tức chém hắn!" Lý Giám quắc mắt nhìn trừng trừng, nói rất dứt khoát. "Không thể! Lý huynh chẳng lẽ quên mất tiền triều hoang dâm vô độ, lạm sát kẻ vô tội khiến tiếng kêu than vang khắp muôn nơi?" Thẩm Xán Nhược nói: "Còn nếu lấy đàn ông làm hoàng hậu, về tình về lý đều không đúng, nếu huynh làm như thế, chắc chắn sẽ mang đến con sóng lớn, dao động nền tảng lập quốc đấy." Vẻ mặt Lý Giám đau khổ, nói: "Vậy ngươi muốn ta như thế nào? Ta vốn tưởng rằng chiến tranh chấm dứt là được cùng ngươi nắm tay nhau đến già, vậy mà lúc này ngươi lại muốn rời đi...ta mất ngươi, sống không bằng chết." Thẩm Xán Nhược nói: "Lý huynh, tình cảm của huynh, Xán Nhược xin nhận. Giang sơn vừa ổn định, rất nhiều việc cần phải làm. Nếu huynh lấy đàn ông làm hoàng hậu, trên làm dưới theo, nam phong phát triển, sẽ gây khó khăn trong việc tăng nhân khẩu, khôi phục nguyên khí sau chiến tranh. Trong đó nếu có hạng người gian tà làm chuyện thương thiên hại lý, với nước với nhà chính là gieo họa." Lý Giám nhìn hắn, "Vậy là ngươi không thể không đi sao?" "Tính của Xán Nhược Lý huynh đã biết, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nếu mang tiếng là tên sủng nịnh thần, ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp tổ tiên thần linh nữa." die/nd;an;’le/.,auyd/on Thẩm Xán Nhược thầm nghĩ, nếu lúc này ta thực sự rời đi, lại mời phụ thân rời đi kịp thời, có lẽ cũng không cần làm chuyện có lỗi với Lý huynh. Chủ ý đã quyết định, trên mặt hắn hiện ra bộ dáng kiên quyết. Lý Giám nhìn hắn, đột nhiên ngửa đầu cười to, "Xán Nhược, ngươi quá ngây thơ rồi." Thẩm Xán Nhược sửng sốt. Lý Giám nói: "Ta lấy khanh đoạt được thiên hạ, lấy thiên hạ khóa khanh lại, đời này kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội rời khỏi ta." Lý Giám vươn tay, lau mặt hắn, "Dù ngươi hận ta, ta cũng không quan tâm." "Lý huynh muốn giam lỏng ta hay sao?" Thẩm Xán Nhược lạnh giọng hỏi. "Chỉ cần có thể giữ ngươi lại, điều đó cũng không hẳn là không thể." Thẩm Xán Nhược nghe lời nói của hắn mà rung động, hừ lạnh một tiếng, nói: "Lý huynh để ý thử một chút, nhìn có thể giữ tại hạ trong tầm tay hay không." Hắn nhìn bầu trời xa xa một cái, ánh mặt trời le lói xuất hiện. "Ngươi đang đợi tín hiệu này sao?" Lý Giám lấy ra một cái ống bằng trúc, vặn nút ra, mấy ngọn lửa màu xanh lam bay lên trời ca:."Úy Thanh đang nằm mơ trong thiên lao, sẽ không ai tới tiếp ứng ngươi." "Ngươi...... Sao lại ──" "Xám Nhược, ngươi rất thông minh, nhưng mà, ngươi không đủ kinh nghiệm. Ta sớm hoài nghi Uý Thanh, hừ, muốn đi du lịch khắp nơi với ngươi sao, hắn còn chưa xứng!" "Thật sao?" Thẩm Xán Nhược kéo nhẹ khóe miệng, cười như không cười. Lý Giám có một loại dự cảm xấu, trước khi hắn làm ra phản ứng, Thẩm Xán Nhược đã hành động trước rồi. Bóng dáng của hắn lúc ẩn lúc hiện như tiên tử, chỉ trong một hơi thở đã tiến tới gần trước người, ngón tay điểm trụ mấy huyệt đạo của hắn như bay. "Ngươi phản bội ta?!" Thẩm Xán Nhược nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn nét mặt khiếp sợ của hắn. Lúc này, truyền đến một hồi tiếng cười đắc ý: "Xán Nhược, làm tốt lắm!" di;en d/an le/e,,quyd;on Thẩm Trọng Phương từ từ đi ra, trong tay cầm một cuộn vải bố màu vàng: "Chiếu thư ta đã viết xong giúp con, con hãy lấy con dấu của Lý Giám ấn lên. Ngày mai đọc trước mặt mọi người, con chính là hoàng đế trên vạn người rồi." Thẩm Xán Nhược nhận lấy, đi về phía Lý giám, dừng bước ở chính giữa. Một bước ngắn, dưới chân lại như nặng ngàn cân. Hắn mở miệng nói: "Lý huynh, Xán Nhược có một chuyện muốn hỏi, xin mời nói thẳng cho biết." Lý Giám cắn răng nói: "Được." "Lý huynh dùng kế nhiều lần, có từng quan tâm đến cảm thụ của ta?" Lý Giám im lặng hồi lâu, nói: "Xán Nhược, ngươi đã từng nghe chuyện bộ cánh tiên chưa? Có người không cẩn thận thấy tiên nữ tắm rửa bên sông, hắn đã yêu say đắm. Để giữ tiên nữ ở lại, hắn trộm bộ cánh tiên đó, khiến tiên nữ không thể trở lại Thiên Đình. Tất cả mọi chuyện, ta không dám tiết lộ chút nào trước mặt ngươi, chỉ sợ ngươi giống như tiên nữ, tìm được bộ cánh sẽ một đi không trở lại." "Xán Nhược, không nên nghe hắn nói xằng nói bậy nữa, nhanh chóng lấy con dấu ấn lên." Thẩm Trọng Phương ở một bên thúc giục. Thẩm Xán Nhược đến gần một bước, nào có thể đoán được lúc này, Lý Giám chợt động. Chẳng ai nghĩ tới sự thay đổi này này, Thẩm Trọng Phương giật mình thất sắc, trong nháy mắt, Thẩm Xán Nhược bị hắn giữ chặt, điểm mấy huyệt của hắn. Tiếp theo đó, chung quanh rất nhiều binh lính xông tới, đều là quân hầu cận của Lý Giám. Thẩm Trọng Phương bị bắt rất nhanh. "Xám Nhược, ngươi cho rằng dùng Uý Thanh che giấu tai mắt là có thể nhận được sự chú ý của ta hay sao?" Mặt Lý Giám dữ tợn, tay dùng sức cũng không nhẹ. Trên trán Thẩm Xán Nhược đổ mồ hôi die./nd;anl.eq/uyd.on: "Việc nào Lý huynh cũng giữ lại một chiêu, là ta không tự lượng sức." "Biết là tốt rồi!" Lý Giám vứt hắn xuống đất, "Áp bọn họ xuống, nhốt vào thiên lao chờ xử lý." "Khang vương, không ổn!" Một người vội vội vàng vàng chạy vào, bẩm báo nói: "Thẩm Từ Huy và Thẩm Diệc Hoàng mang binh làm phản ──" "Không phải sai các ngươi canh chừng bọn họ sao?" "Nhưng mà bọn hắn có kim bài của ngài, chúng thần không thể không......" Lý Giám cúi đầu nhìn về phía Thẩm Xán Nhược "Ngươi ──" "Ha ha ha!" Thẩm Trọng Phương cười to, "Lý Giám, ngươi không thể nắm giữ tất cả chuyện. Thiên hạ này dù không phải là Thẩm gia của ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không để cho ngươi lấy được!" Lý Giám hung tợn trừng hắn, người nọ thấy sắc mặt hắn, cũng không dám nói tiếp: "Khang...... Khang vương, còn có......" "Còn có cái gì, nói mau!" Lý Giám giận dữ hét. "Ở cách kinh thành chưa đầy trăm dặm, đột nhiên xuất hiện một con số lượng quân đội không nhỏ, bọn họ giơ cờ hiệu ‘Hách Liên', nói muốn trợ giúp tân chủ nhân lên ngôi." "Tại sao không bẩm báo sớm?" "Bọn họ từ từ tụ lại, đều ăn mặc theo kiểu giang hồ nên chỉ cho là tụ hội bình thường trong chốn giang hồ......" Lý Giám đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Thẩm Xán Nhược: "Bọn họ là ai?" "Không biết." Lý Giám đưa tay bóp chặt cổ của hắn, Thẩm Xán Nhược hơi cảm thấy hô hấp dồn dập, sắp mất đi ý thức thì hắn buông lỏng tay ra. "Được, nếu đều tới, Lý mỗ sẽ cho các ngươi một trận!" Lý Giám lớn tiếng nói, "Triệu tập tứ kỳ, chuẩn bị huyết chiến cùng kẻ địch!" Nhìn bóng lưng của hắn, Thẩm Xán Nhược thầm nghĩ, tất cả đã không thể trở lại rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]