Editor: VẠN HOA PHI vŨ
Đông Phương thế gia, người trong võ lâm ở khắp mọi nơi tề tụ một chỗ, tiếng người huyên náo, người người tấp nập.
Gia Lăng ôm một đống thức ăn lớn, giống tên trộm nhô đầu ra từ trong phòng bếp, nhẹ giọng kêu: "Xán Nhược."
"Ta ở đây."
Giọng nói phát ra từ phía sau khiến hắn sợ bắn lên, đánh một đấm: "Ngươi có biết như thế sẽ dọa chết người, hù chết người hay không!"
Thẩm Xán Nhược hơi nhíu mày: "Trộm đồ không tốt lắm đâu."
"Cái gì! Ta mới trộm nhà bọn họ một chút xíu, liên quan gì chứ?"
"Chớ thấy việc ác nhỏ mà làm."
Gia Lăng bĩu môi: "Xán Nhược ngươi đừng cứng nhắc như thế có được hay không? Ngươi nghĩ lại xem, nếu như có một ngày ngươi đói bụng đến đi cũng không được, chẳng lẽ còn ở chỗ này nói cái gì mà ác nhỏ ác lớn sao? Làm người sao có thể băn khoăn nhiều như vậy?"
Thẩm Xán Nhược nhếch môi, Gia Lăng thấy nói được lại càng hăng: "Mặc kệ là giang hồ hay là dân thường, chỉ cầu xin ấm no, ăn cơm của hoàng đế để sống. Nếu như ngay cả cơm cũng không ăn no thì còn ai để ý đến cái gì mà lễ nghi liêm sỉ. Cổ nhân nói ‘Ăn no mặc ấm rồi mới biết đến vinh nhục; kho đụn có đầy thì mới biết được lễ nghi ', đạo lý này ngươi hiểu nhiều hơnta. Vừa nhìn ngươi đã biết là công tử không phải lo chuyện cơm áo, nào biết thế gian khổ cực?"
Thẩm Xán Nhược hỏi ngược lại: "Nhưng nghĩa sĩ không phải không nên ăn đồ bố thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-nghi-thien-ha/1384535/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.