Sau cùng chỉ còn lại một đống xương. Jane yên tâm trở về hang động giam giữ Hồng. Nàng thích thú thực hiện luôn một trong những điều vừa đọc được trong tư tưởng của lão Lâm. Đó là làm Hồng không còn đọc được ý nghĩ trong óc nàng nữa khi mà nàng không muốn. Trong khi nàng vẫn hiểu rõ Hồng đang nghĩ gì. Cái ý tưởng ăn thịt luôn cô nàng này tự nhiên hiện rõ trong đầu Jane. Nhưng nàng vẫn nằm đó hút máu Hồng tỉnh bơ nhưcon nhỏ ngây thơ chẳng biết gì.
Bây giờ thấm thoát Oanh đi đã được hơn tưần lễ mà chưa thấy tăm hơi đâu. Jane vẫn làm công việc hàng ngày mà Oanh giao phó. Công lực của Jane lúc này không sao mà lường được. Nàng không còn ngủ trong hang động với Hồng nữa. Chỉ tới cử, bắt mấy tên lùn cho Hồng hút máu. Jane mới ghé qua đó một lúc rồi lại đi ngay.
Chiều nay nàng vừa trở về nhà. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Jane nhấc máy lên.
- Alô.
- Alô, có phải nhà cô Oanh không ạ?
- Dạ, phải.
- A... Jane phải không. Cô Oanh có nhà không em?
Thưa ông, cô tôi đi vắng. Xin lỗi ông tên chi ạ?
- Jane không nhận tôi hả? Tùng đây. Tôi đưa em đi nhà thương tiếp máu mà quên rồi sao?
Jane cười khúc khích nói.
- A... thì ra anh Tùng. Cô Oanh đi chơi chưa về, anh tìm cô Oanh có chuyện gì không?
- Có gì đâu lâu quá không thấy cô ấy đi làm, nên gọi điện thoại hỏi thăm thôi. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-ma/2162593/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.