Bầu không khí trong phòng bỗng chốc hơi kỳ quái.
Dương Bất Khí nhìn đống đồ Từ Đồ Nhiên ôm ra, rơi vào sự im lặng đến lạ, Tiểu Trương ở kế bên thì há hốc mồm như định nói gì đó nhưng hồi lâu vẫn không thốt ra nổi.
Từ Đồ Nhiên không rảnh mà im lặng với họ, ngay lúc đó, ngoài cửa bị giáng thêm một cú mạnh nữa, chữ máu trên cửa lập tức lóe lên. Cô dứt khoát lụm ngay một con rối dây lên, từ từ trèo lên tủ để với tới cửa sổ thông gió.
“Không có ý kiến gì đúng không? Thế tôi vứt đi nhé.”
Hai người còn đang im lặng lập tức đồng thanh đáp lại —
“Đừng, đợi đã!”
“Con, Con Rối Sáo Âm! Búp bê tóc dài!”
“Ầm —”
Tiếng cuối cùng là tiếng cửa chống trộm bị va đập. Mắt mèo thông minh mà Từ Đồ Nhiên mới đặt chưa bao lâu đã bất hạnh bị giết hại, hư ngay tại chỗ.
Từ Đồ Nhiên vứt thẳng con rối trong tay ra ngoài, quả nhiên, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại. Cô quay lại nhìn hai người kia: “Tính nói gì á?”
Dương Bất Khí: …
Tôi còn nói được gì nữa, cô đã vứt cmn rồi…
Anh nhắm mắt xoa xoa ấn đường. Bây giờ có hỏi tại sao Từ Đồ Nhiên có nhiều Thể Đáng Ghét như thế, hơn nữa ở chung với chúng mà cô vẫn bình yên thì không phải lúc thích hợp, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói thêm: “Nếu lát nữa phải vứt tiếp thì cứ để tôi.”
Từ Đồ Nhiên: “?”
“Thứ này sẽ ghim thù. Nếu nó không chết thì rất có thể sẽ đè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-lieu-luon-nhieu-hon-mau-nao/660733/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.