Sáng sớm tỉnh lại, Diệp Huyên ảo não ngồi bên giường, chỉ biết bản thân lại bị Tiêu Diệp dụ dỗ. Một khi tâm nguyện lâu nay được đền bù, Tiêu Diệp nếm được ngon ngọt, gần như ép buộc Diệp Huyên suốt cả một đêm. Vừa qua giờ mẹo, hắn mới lưu luyến không rời đem côn thịt rút ra, ôm Diệp Huyên vuốt ve một hồi, mới rời khỏi Ngọc Anh điện.
Ngày hè trời sáng rất nhanh, Diệp Huyên trong lòng oán trách Tiêu Diệp không biết tiết chế, lại lo lắng hắn mỏi mệt. Dù sao hắn cả đêm không ngủ, bây giờ lại đi nghe triều thần báo cáo, lát nữa lại phải xử lý một đống tấu chương, thật sự là mệt nhọc. Đáng tiếc quan tâm của nàng là dư thừa, Tiêu Diệp vừa đến Túc Minh cung, nhóm triều thần liền đưa ánh mắt nhìn nhau - sáng nay, quan gia dường như rất hưng trí nha.
Tâm tình Tiêu Diệp quả thật rất tốt, ngay cả khi đọc được tấu chương tố cáo tri châu Chương Châu tham ô, cùng việc tham tướng Định Viễn quân tham nhũng quân lương thiếu chút nữa khơi mào binh biến cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn. “Hình bộ, Đại Lý Tự cùng thẩm tra.” Hình bộ thượng thư và Đại Lý Tự Khanh cùng “dạ”, Tiêu Diệp khẩn cấp nói tiếp, “Các khanh còn có chuyện gì khải tấu không?”
Hoàng đế biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả người không có mắt như Trịnh Niên Khoan cũng tự hiểu mà cúi đầu. Đợi đến khi chúng thần ngước mắt chỉ kịp thấy góc áo bào thoáng qua, bóng lưng cao ngất của Tiêu Diệp đã biến mất trước mắt mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-hau-ta-chi-can-nguoi/1523678/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.