Thủy Mẫn Đan nhẹ nhàng mặc vào chiếc váy màu xanh, đôi môi được lau bớt son tím rồi tô thêm 1 chút son hồng như hoa anh đào
Gương mặt lạnh lùng của Thủy Mẫn Đan giờ như được vẽ thêm 1 bông hoa. Xinh đẹp lạ thường
Cô chậm rãi bước tới Tử Đằng Phòng, đôi giày pha lê nho nhỏ phát ra những tiếng kêu thanh thúy thật nhỏ
Vì Thủy Mẫn Đan luôn thích tự do, không có trói buộc nên ở đây đặc biệt không lắp đặt camera. Tiện thể cô cũng ở đây xem kẻ nào to gan dám tới đây không
Thủy Mẫn Đan cao quý ngồi xuống chiếc ghế pha lê tím quen thuộc, giờ đây cô trông như một cô bé lọ lem
Từ xa xa, cô nghe thấy những tiếng ồn ào khá nhỏ, có lẽ họ sắp đi qua đây
“Mọi người nhìn kìa! Đó có phải là Tử Đằng Phòng?”
Trâm Bảo Lan - Trâm gia đại tiểu tư lên tiếng
“Đúng vậy. Tôi nghe nói, Tử Đằng Phòng là căn phòng đẹp nhất trong các hoa phòng của Thủy gia”
Hòa Vẫn - Hòa gia đại thiếu gia cũng góp vui
“Hay là chúng ta vụng trộm tới đó xem đi”
Hàn Mộng Lâm to gan nói. Mục đích của họ tới đây là để tạo dựng quan hệ. Mục đích đó đã hoàn thành thì bây giờ cũng đã đến lúc họ có thể vui chơi
Cũng không để người khác chú ý tới, cả 3 người đều trốn vào một bụi hoa mai trang* rậm rạp
*Loài hoa được tín đồ đạo Hindu bên Ấn Độ tôn thờ này ở Việt Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chi-luyen/2797051/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.