Vệ Hề Nguyên ôm lấy cổ Mẫu Đơn, đỏ mắt cất tiếng non nớt nói: “Mẫu hậu, khoảng thời gian này người đã đi đâu vậy. Con nhớ người lắm, Hề Nhượng cũng nhớ người.” Tiểu tử mập cũng rất phối hợp mà a a hai tiếng, dùng đầu cọ cọ vào người Mẫu Đơn. Lúc này tiểu tử mập cũng chỉ mới xấp xỉ mười tháng. Lúc Mẫu Đơn đi nó cũng không có nhớ bao nhiêu, may mà trong thời gian mấy tháng này, tiểu tử mập cũng không quên mất nàng.
Mẫu Đơn ôm thật chặt hai đứa con, nghẹn ngào nói: “Mẫu hậu cũng nhớ các con, rất nhớ rất nhớ.”
Vệ Hề Nguyên cũng không kiềm chế được nữa, nhào vào lòng Mẫu Đơn khóc lớn lên. Nó chẳng qua cũng chỉ hơn ba tuổi thôi, mấy tháng không gặp mẫu hậu của mình thì trong lòng cũng vừa kinh vừa sợ. Sáng sớm thức dậy biết mẫu hậu đã về rồi thì lập tức sai nhũ nương bế nhị đệ qua. Vệ Hề Nhượng thấy đại ca khóc, cũng gào khóc lớn. Trong lòng Mẫu Đơn vừa chua xót vừa không nhịn được rơi nước mắt.
Lúc Yến đế vào phòng thấy ba người ôm nhau khóc trên giường, hắn tiến lên ôm lấy hai đứa con, nói với Vệ Hề Nguyên: “Cơ thể mẫu hậu con có chút không khoẻ, sau này không được ôm mẫu hậu khóc như vậy nữa biết chưa?"
Vệ Hề Nguyên lau lau nước mắt, lại giơ tay nhỏ ra lau nước mắt cho nhị đệ, lẩm bẩm nói: “Nhi thần chỉ là quá nhớ mẫu hậu thôi, lúc nãy không kiềm chế được…’
“Yên tâm đi, sau này mẫu hậu sẽ không rời khỏi các con nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/780050/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.