Mấy người cũng không để những biến cố này ở trong lòng. Yến đế bế Vệ Hề Nguyên, Cảnh vương bế Vệ Trân Châu ngồi xuống kêu 7 chén hoành thánh. Hai phu thê già kia vẫn còn hơi thất thần, tới khi hoàn hồn lại, vội nói với đám người Yến đế: “Mấy vị, lúc nãy thật sự đa tạ mấy vị ân nhân rồi, nhưng mà mấy vị hãy mau đi đi. Mấy người kia chúng tôi đắc tội không nổi. Bàng tiểu gia kia là tiểu nhi tử mà Bàng lão gia yêu thương nhất. Bàng lão gia là Thái Phủ Khanh, đại quan viên Tòng Tam Phẩm. Tất cả mọi người đều đắc tội không nổi. Mấy vị vẫn là mau đi đi, nếu lát nữa Bàng tiều gia kia dẫn người quay lại thì mọi người sẽ không đi được nữa.”
Vẻ mặt Yến đế không đổi, chỉ nói: “Hai vị mau đi nấu hoành thánh đi. Bọn trẻ đói rồi.”
Mẫu Đơn cũng dịu dàng nói: “Hai vị lão nhân gia đừng lo lắng. Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hai người già thấy không khuyên được bọn họ, thở dài bắt đầu nấu hoành thánh. 1 lần đã có thể nấu được 3 chén. Bưng ba chén hoành thánh lên, ông lão lại khuyên mấy câu. Mẫu Đơn chỉ cười cười, đẩy ba chén hoành thánh tới trước mặt mấy đứa bé, cười tủm tỉm nói: “Mau ăn đi, hoành thánh của gia gia nãi nãi nấu ngon lắm đấy.”
Ông lão thở dài, thấy thực sự không khuyên được, lúc này mới xoay người tiếp tục nấu hoành thánh.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, khi hoành thánh của mọi người sắp ăn xong thì truyền đến tiếng ồn ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/780043/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.