Trong các nước man di, thế lực hùng mạnh nhất trước đây là Tây Đan quốc. Năm đó Vệ quốc và man di giao chiến, Yến đế từng tự mình dẫn quân tham chiến. Ngũ ca Vệ Ngọc Hoành chính là hy sinh trong trận chiến này. Nhưng mà bây giờ Tây Đan quốc cũng đã đổi vương, trong lòng Yến đế dù có bực dọc đi chăng nữa thì cũng hết cách.
Bữa tiệc chào đón này kéo dài tới giờ Dậu buổi tối mới kết thúc.
Ngày thứ hai cũng là cả ngày yến hội như cũ. Quốc gia lớn nhất trong số các nước man di thuộc về Tây Đan quốc, vương tên Hung Vu, tuổi tác đã hơn 40, vương tử lớn nhất cũng đã hơn 20 tuổi rồi. Dáng người Hung Vu vương lực lưỡng, trên mặt có bộ râu quai nón. Đôi mắt hơi sắc bén. Hung Vu vương nhìn nữ tử đang nhảy múa ở phía dưới, cười ha ha: “Nữ tử Trung Nguyên quả nhiên xinh đẹp như hoa, dáng người thướt tha. Bổn vương để tang thê tử cũng đã một hai năm rồi, bây giờ nhìn thấy cô nương Trung Nguyên này, thật muốn cưới một trong các nữ tử Trung Nguyên về.”
Cổ Vinh Huệ đang ngồi tại chỗ có chút đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch.
Yến đế cười nói: “Nữ tử man di bản tính hào sảng, đều có sự khác biệt. Nếu Hung Vu vương thật sự vừa ý nữ tử thì trẫm sẽ đích thân chọn một vị mỹ nhân cho Hung Vu vương, mong hai nước giao hảo.”
Thái hậu liếc nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cái, mở miệng nói: “Hoàng thượng, ai gia nghe nói chi chính Thẩm gia bên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/780034/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.