Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Mẫu Đơn cảm nhận được hơi thở của nam nhân quanh quẩn trong mũi mình, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp dịu dàng. Hắn đang hôn nàng, nàng ôm lấy cổ hắn, cơ thể mềm mại cùng hắn hoà hợp chặt chẽ với nhau, trả lời hắn mơ mơ màng màng: “Lang Yến, thiếp nhớ chàng…” Nàng mơ hồ nói ra, chia xa một năm, thời khắc này nàng chỉ muốn khẩn thiết bám chặt vào hắn, bỗng cảm thấy cơ thể đột nhiên nặng nề, hơi thở của hắn càng thêm sâu.
Cảm nhận được hắn lại tiến vào cơ thể mình, tuy rằng Mẫu Đơn đã mệt mỏi vô lực nhưng nàng vẫn dùng sức ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại hắn, tuy đều là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngay cả giây phút nàng rùng mình, nàng cũng không tỉnh hoàn toàn. Sau đó lại cảm thấy có người đang lau người giúp mình, lại cảm giác được có thứ gì đó ấm áp đang ngậm lấy ngực, nàng liền kẹp chặt hai chân, lẩm bẩm nói: “Đừng… mà…” Lúc này nàng mới cảm nhận người kia đã rời khỏi ngực nàng ôm nàng ngủ say.
Ngủ thẳng tới lúc nửa đêm, Mẫu Đơn hơi tỉnh lại, cảm giác được Yến đế đang ôm chặt nàng, theo bản năng nàng liền xoay người hôn hắn, Yến đế cũng ôm nàng sát vào người, hôn trả nàng, lát sau lại chìm sâu vào giấc ngủ. Hai người cứ ôm hôn lẫn nhau ngủ qua một đêm. Giờ dần Yến đế phải vào triều sớm, thị nữ bưng nước tiến vào rồi lui ra. Hắn tự mình rửa mặt mặc quần áo, hắn không thích bất kỳ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/780028/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.