Editor: Vanny
Sắc mặt của 2 người Bảo Thu và Mẫu Đơn đều hơi khó coi. Mẫu Đơn chạy tới chỗ cầu thang nhìn thoáng qua, có nhiều thị vệ mặc khôi giáp xông vào cửa chính của khách điếm, đang chạy về phía lầu 2. Dù Bảo Thu không nhìn thấy tình hình bên dưới nhưng cũng biết tình huống trước mắt không tốt, sắc mặt nàng ấy càng ngày càng tái nhợt, trân trân nhìn nam nhân âm trầm trước mặt.
Vệ An Cảnh âm trầm nhìn nàng ấy, đột nhiên vươn tay về phía Bảo Thu: “Bây giờ qua đây, bổn vương có thể tha thứ cho lỗi lầm mà ngươi đã phạm phải trước đó.”
“À…” Thi Bảo Thu cười thê lương, chỉ là dựa vào cạnh cửa buông mắt xuống, không nhìn hắn ta nữa. Cả người nàng ấy ẩn trong chỗ khuất tựa vào cửa trước không nhúc nhích. Trong lòng người nam nhân đối diện bắt đầu hoẳng loạn, trong lòng có một dự cảm mơ hồ không tốt lắm, dường như cảm thấy lần này nếu nàng ấy đi sẽ không trở lại nữa.
Qua một hồi, nhớ tới sự yêu thương của mình dành cho nàng ấy mà nàng ấy lại đối xử với mình như vậy, sắc mặt Vệ An Cảnh lại âm trầm trở lại, tay nắm chặt thành quyền. Hắn ta không nói một lời, đợi toàn bộ thị vệ ở lầu dưới xông lên hết mới lạnh giọng nói: “Bắt 2 người bọn họ lại cho bổn vương!”
Nhìn đám thị vệ sắp xông tới chỗ mình, Mẫu Đơn rũ mắt, nghĩ rằng thật sự phải như vậy sao? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Cảnh vương bắt nàng đi uy hiếp Yến vương? Lúc này, dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/780022/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.