Hai nữ tử trong xe ngựa nghe thế, đều sững sờ. Gương mặt Vệ Huệ âm u mờ mịt, Thẩm Mẫu Đơn thì cả người đều thả lỏng. Lúc này nàng mới phát hiện trong người đau ghê gớm. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Yến Vương đến thôi, nàng đã có thể bảo toàn được mạng sống rồi. Cho dù Yến Vương có trách nàng ăn nói lung tung, nàng cũng có thể toàn thây. Nhưng nếu rơi vào tay nữ nhân này, vậy hậu quả thật không dám tưởng tưởng. 
Vẻ mặt Vệ Lang Yến có chút âm u. Vừa rồi trong chợ đêm chỉ thấy có người khiêng nàng đi, lúc đầu tưởng mình nhìn nhầm, sau đó ngay cả Trần Hoằng Văn cũng thấy nghi ngờ, hỏi hắn sao tứ cô nương Thẩm gia lại ở kinh thành, còn bị người ta khiêng đi, lại nói người đó hình như là người của Dương Thạch công chúa. Hắn vừa nghe liền đuổi theo tới đây. Quả nhiên ở một chỗ vắng vẻ nhìn thấy xe ngựa của Dương Thạch công chúa, bên cạnh còn có một đám nô tài canh chừng. 
Hạ nhân bên ngoài hoảng loạn không thôi, tính cách của Dương Thạch công chúa bọn họ đều hiểu rõ. Lần này công chúa mà còn chưa hả giận, vậy lát nữa nhất định sẽ làm khó dễ bọn họ, giết bọn họ là chuyện nhỏ, chỉ sợ liên lụy tới người nhà của bọn họ. Nhưng người trước mặt này là Yến Vương, bọn họ làm sao dám cản? Vẻ mặt đưa đám nhìn Yến Vương đi tới trước xe ngựa vén rèm lên. 
Vệ Lang Yến vừa nhìn đã thấy Thẩm Mẫu Đơn bị trói gô nằm trên sàn. Gương mặt của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-don-chan-quoc-sac/779949/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.