Chương trước
Chương sau
Con đường về nhà vẫn như bao ngày nhưng Hải An lại thấy nó thật áp lực và bất ổn. Tâm trạng cậu hôm nay cứ lên xuống như diều mất lái.

Xoay tay nắm cửa, Hải An chậm chạp bước vào nhà. Cậu nhìn ngôi nhà đang chìm trong bóng tối, thở ra một hơi nặng nề.

Hải An nhìn thứ đang nằm trong tay cậu.

‘Không thể cứ sống mãi như thế này được…’

Hải An ngã người lên tấm nệm mỏng, cả cơ thể đề truyền đến những cơn châm chít nhưng cậu chẳng còn sức để nhăn mặt.

Hải An rề rà mở bọc tiền trong tay. Ngay khi những ngón tay của cậu chạm trực tiếp vào bề mặt tờ tiền, như một luồng điện xẹt ngang qua tâm trí, Hải An bật người ngồi dậy.

Cảm giác mà cậu cảm nhận được từ những tờ tiền này rất lạ,… Hải An bắt đầu sắp xếp và mang từng tờ tiền ra để sờ qua một lượt. Ánh mắt của cậu nổi nên nghi hoặc. Những tờ tiền này,… chúng quá mới.

So với cái bọc ni lông cũ kỹ bên ngoài thì những tờ tiền bên trong thật sự quá khác biệt. Mỗi tờ tiền đều mang mệnh giá lớn nhất. Và tất cả đều là tiền mới toanh.

Hải An ban đầu đã nghĩ rằng đây là tiền mà chị Hà tiết kiệm được trong suốt mấy năm mở quán ăn. Nhưng lúc này thì cậu lại không chắc. Vì đây rõ ràng không phải là những tờ tiền đã lưu thông trong khu vực Trung cấp.

Từ khu vực số 4 đến khu số 10 này, cư dân đều là những nhân công, những người bán sức lao động. Tiền lương mà họ nhận được đều sẽ có sẵn vết nhàu nát ở khắp bề mặt. Vài tờ còn sẽ bị rách góc. Chỉ ở những khu vực Cao cấp mới xuất hiện những tờ tiền cứng cáp và phẳng phiu như thế này.

‘…Tiền giả?’

‘Không, không. Mình đang nghĩ gì vậy. Làm sao chị Hà có thể đưa tiền giả cho mình được.’

‘Chị Hà đã đưa cho mình thì chắc chắn số tiền này mình có thể xài được.’

‘Nhưng mà chị Hà lấy số tiền này ở đâu?’

‘Nghĩ lại thì… lúc đó mình chưa kịp kể gì về bệnh tình của mẹ.’

‘Làm sao chị ấy biết mình đang cần nhiều tiền?’

Trong khi những câu hỏi cứ nối đuôi nhau đến thì Hải An nhận được một tin nhắn âm thanh của Bệnh viện. Từ âm thanh có thể nghe ra đây là một tin nhắn tự động do một phần mềm trí tuệ nhân tạo thuộc quyền sở hữu của bệnh viện gửi tới.

- Đây là tin nhắn tự động được gửi từ hệ thống của bệnh viện Herbal chi nhánh của 89 thuộc khu vực số 4, thành phố Degola. Bệnh nhân Lê Quỳnh Linh được xác nhận là có hoàn cảnh khó khăn, xét thấy bênh nhân từng có những đóng góp tích cực cho Thành Phố, nên bệnh viện quyết định sẽ trợ cấp một phần phí phẫu thuật, tính cả phí bảo hiểm thì số chi phí còn lại mà người nhà bệnh nhân cần thanh toán là 79.000.000 Gol. Hạn thanh toán là vào ngày 25/5/097. Sau khi hoàn thành thanh toán tiền phẫu thuật, hệ thống bệnh viện sẽ sếp lịch phẫu thuật cho bệnh nhân trong 24 giờ tiếp theo. Nếu có thắc mắc xin liên hệ trực tiếp hoặc gửi tin nhắn văn bản đến số hiệu liên lạc [Hb.0123.444] để được giải đáp thắc mắc. Số hiệu liên lạc khẩn cấp: [Hb.0000.123]. Địa chỉ website: dlk09//:1512.073.h3b4l.Dgl. Thông tin gửi đến người nhà bệnh nhân.

Hải an im lặng trầm ngâm. Mặc dù đây là một tin vui, là một chuyện may mắn nhưng nó khiến Hải An không ngừng suy nghĩ.

‘Có gì đó lạ lắm,… Số tiền chị Hà đưa vừa đủ…’

‘Trùng hợp vậy?’



Hải An nhìn những tờ tiền đang rãi trên tấm nệm. Cậu vuốt mặt thở dài, trên miệng nở một nụ cười mỉa mai.

‘Haa… Đó là vấn đề mình cần tìm hiểu sao?’

‘Ít ra thì trong hoàn cảnh này,…’

‘Không nên suy nghĩ quá nhiều.’

—————————

Ngày hôm sau, Hải An vẫn thức dậy từ rất sớm dù chỉ mới ngủ có hai đến ba tiếng. Cậu nấu một ít cháo và trực tiếp mang đến cho mẹ.

Bệnh viện buổi sáng cũng thật ồn ào. Hải An chỉnh lại đôi tai nghe chống ồn cho thật kỹ rồi tiếp tục rảo bước qua những dãy hành lang.

Cậu mở cửa phòng bệnh 733, mùi thuốc sát trùng theo cánh cửa bị mở mà tràn ra ngoài. Có lẽ sẽ mất cả ngày để cái mùi đặc trưng này có thể hoà tan hết.

- Tối qua mẹ có ngủ được không?

Mẹ của Hải An nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.

- Còn lạ chỗ lắm, nên mẹ khó vào giấc.

Hải An đặt hộp cháo vẫn còn ấm lên bàn, cậu nhìn căn phòng có chút ngột ngạt. Cậu mở điều hoà lên và chỉnh nó đến nhiệt độ phù hợp. Hải An mở hộp cháo rồi đưa cho mẹ, cậu tháo tai nghe và cũng ngồi ngay cạnh bên giường.

- Gần đây Đào đang rẻ lắm, lần sau con mang tới cho mẹ.

Mẹ cậu múc từng muỗng cháo, mẹ nhẹ nhàng cất lời dù không nhìn sang cậu.

- Mới tháng 5 thôi, đào vẫn còn giữ giá, con muốn ăn thì đợt cuối mùa rồi mua.

Hải An cúi mặt, cậu nhìn những ngón tay đang mân mê nhau của mình.

- Mm… con nghĩ là quá trình điều trị sẽ kéo dài,… mua trái cây lên cho mẹ ăn để đỡ cảm thấy chán.

Mẹ cậu ngừng lại, bà ngước đầu lên nhìn cậu.

- Mẹ phải lưu lại bệnh viện bao lâu?

- Tầm 3 tháng…

Hải An ngập ngừng nhìn phản ứng của mẹ. Vì hôm qua cậu lỡ nói bệnh của mẹ chỉ tái phát nên hiện tại cậu đang thấy khó khăn trong việc nói ra sự thật. Mẹ cậu vẫn tiếp tục ăn từng muỗng cháo. Cho đến khi cả hộp cháo đều được vét sạch, bà mới tiếp tục nói.

- Phải Hoá trị* sao?



Hải An giật mình. Quả nhiên là người đã một tay dạy dỗ cậu có khác. Cậu đã nói gì được rõ ràng đâu mà mẹ đã đoán ra gần hết. Mẹ cậu vẫn còn giữ trong tay hộp cháo rỗng, ngón tay bà nhịp nhàng gõ vào thành hộp.

- Ấp a ấp úng cái gì? Con nhắm qua mặt mẹ được bao lâu?

- Aa…

Hải An né ánh mắt của mẹ trong khi cậu cảm nhận được giọng của mẹ thay đổi. Cách nói chuyện của mẹ vốn là trực tiếp và nghiêm túc. Chỉ khi cần an ủi cậu hay anh trai thì bà mới trở nên nhẹ nhàng và từ tốn.

- Mm… Bác sĩ nói mẹ bị Ung thư dạ dày.

Mẹ cậu thở ra một hơi mạnh. Bà nhìn cậu với ánh mắt không chút dao động.

- Vậy thì ngay từ đầu cứ nói mẹ bị ung thư, cái gì mà gọi là bệnh tái phát? Nói dối mẹ thì bệnh nó tự hết à?

Hải An lại lần nữa cúi đầu. Nhưng mà có câu “Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh*”. Hải An cũng là một đứa trẻ thích cãi lý y chang mẹ của cậu.

- Con nói ra thì chắc mẹ chịu làm phẫu thuật và điều trị?

- Tất nhiên là không rồi.

Hải An cạn lời. Cậu nhìn mẹ với ánh mắt bất lực.

- Nhưng mà con đóng phí phẫu thuật rồi.

Lần này thì tới lượt mẹ của Hải An bị sốc, bà nhìn Hải An với mắt khó hiểu.

- Phí phẫu thuật?

- Vâng… Con đóng rồi. Còn cả phí Hoá trị giảm bớt kích thước khối u và Xạ trị* điều trị di chứng cũng đều đã đóng đủ.

Buổi sáng hôm nay là một ngày trong trẻo, tâm trạng của mẹ lẫn cả cậu cũng đã tốt hơn nhiều, ít nhất là cũng tốt hơn so với ngày hôm qua. Mọi vấn đề cấp bách đều đã được giải quyết. Vậy nên Hải An cũng chẳng ngần ngại mà xổ ra một tràng sự thật. Cậu cũng đề cập với mẹ về số tiền mượn ở chỗ chị Hà nhưng lại không nói về chi tiết toàn bộ số tiền đó đều còn mới toanh.

Sau vài tiếng nói chuyện, cãi nhau rồi lại năn nỉ thì mẹ cũng chịu ở lại bệnh viện.

—————————— Chú Thích ——————————

- Hoá trị: là một trong những phương pháp điều trị ung thư phổ biến nhất, là cách sử dụng thuốc để tiêu diệt tế bào ung thư.

- Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh: đơn giản chỉ là một câu hàm nghĩa nhận xét con cái giống cha mẹ.

- Xạ trị: là việc sử dụng các chùm tia phóng xạ với liều lượng và đường đi được tính toán cẩn thận để điều trị nhiều bệnh ung thư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.