Thế giới đang dần sáng lên. Nhưng âm thanh ồn ào tràn ngập khắp không gian. Mùi hương đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi. Thiếu niên mở mắt. Lần này thật sự là cậu đã mở mắt. Hải An nhìn lên cái trần nhà có chút quen. Hình như căn phòng bệnh của nhóm trưởng Lê Hải và anh Gia Bảo mà cậu thấy trong mơ cũng có cái trần nhà y như vậy.
Hải An nặng nề nâng cơ thể ngồi dậy. Vành tai của cậu nhúc nhích. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười đùa của các ý tá trẻ, tiếng khóc của con nít, tiếng dỗ dành của các bác sĩ. Tiếng an ủi của người nhà bệnh nhân, tiếng những dụng cụ y tế sắt lạnh va vào nhau. Hải An có thể nghe thấy những thứ đó rõ mồn một. Nhưng hai lỗ tai của cậu lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
Hải An nhìn về khung cửa sổ bằng kính, hình ảnh phía sau khung cửa đó như đang được phóng lớn, phóng lớn và không ngừng phóng lớn. Cậu nhìn thấy chiếc xe bán trái cây ở trước cổng bệnh viện, thấy những con chó đang nằm lười phơi nắng, thấy những đứa trẻ đang chơi bóng trong công viên, thấy từng chú chim đang rỉa lông trên cột điện. Cả sau khi nhìn chằm chằm vào từng đó thứ, đôi mắt của Hải An cũng không hề thấy đau rát.
Hải An quay đầu về căn bòng bệnh, mùi thuốc sát trùng rõ hơn bao giờ hết. Dựa vào độ nồng, có thể đoán ra căn phòng này chỉ vừa mới khử khuẩn chưa tới 24 tiếng.
Hải An nhìn đôi bàn tay quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-cua-bau-troi/2905603/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.