Nam sinh da đen lúc nãy chạy ra phía sau lật rương đồ ra một lát, lấy ra một bộ quần áo, “Quỷ Mị!”
Kia là cái gì? Quần da? Áo ngực? Sau đó một đống trang sức kỳ quái? Có nhầm không nha?
Tô Lạc lùi lại một bước, quyết định giữ khoảng cách với những người này. Mà cô gái trang điểm lúc nãy lại trực tiếp chạy tới, “Chị dâu chị dâu, em là Noel, lúc này thiếu người cos Quỷ Mị, chị tới rất đúng lúc a!”
Tô Lạc lại lần nữa nhìn bộ trang phục kia, rất bình tĩnh lắc đầu.
“Chị dâu! ! !” Noel cầm lấy cánh tay Tô Lạc lắc lấy lắc để, Tô Lạc nhìn về phía Linh Dực xin viện trợ, lại phát hiện anh chàng nhíu mày, “Cô mặc cùng cái kia không sai biệt lắm, giúp bọn họ một lần đi!”
Tô Lạc nổi giận, cái gì mà gọi là không sai biệt lắm, cô là mặc quần ngắn T-shirt nha, mặc dù quần hơi ngắn, nhưng mùa hè, mặc quần ngắn là bình thường nhưng phía trên trang phục của Quỷ Mị, là áo ngực được không, không phải không sai biệt lắm, mà là khác rất rất nhiều!
Nhưng đau lòng thay, Tô Lạc một người dễ mềm lòng, cho nên cô không chịu nổi nhiều người ma như vậy, sau khi kháng nghị vô hiệu, bị ép không trâu bắt chó đi cày. Một câu lạc bộ cosplay của trường, như thế này thì thật sự là hơi bị đơn sơ, phòng học không có phòng thay đồ, vì vậy Tô Lạc bị ép mang theo một đống quần áo ra ngoài rẽ trái, đi thẳng 100 mét là đến WC, mà trong lúc này, Linh Dực cầm một số vật phẩm trang sức linh tinh trong tay, một đường đi theo phía sau cô.
Tô Lạc: “Tôi là đi WC thay quần áo!”
Linh Dực: “Tôi là giúp cô cầm đồ.”
Tô Lạc: “Oh, anh đưa đây, tôi tự cầm!”
Linh Dực nhướn mày: “Tôi là sợ cô cầm chạy mất!”
Tô Lạc nghiêm mặt nói: “Tôi là người tham những thứ nhỏ nhặt này sao?”
Linh Dực cười nhạt: “Cô không tham tiện nghi, cô rất sợ chết.”
Tô Lạc im lặng, không được phủ nhận, nó một mực đấu tranh, có nên cướp đường mà chạy hay không. . .
Trang phục bọn họ chế tác là dựa vào Quỷ Mị kinh điển trong trò chơi, da thuộc màu đen, phía trên khảm một ít kim chúc phát sáng, thật ra thoạt nhìn rất đặc sắc, chỉ là mặc vào mới cảm thấy 囧..
Đầu tiên, phải đem dây lưng nội y của mình đổi thành dây mỏng trong suốt, sau đó. . .
Tô Lạc lệ rơi đầy mặt, đồ bơi ba mảnh cũng không gì hơn cái này a, cô thật sự phải mặc thế này đi ra ngoài sao? Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Lạc thay tốt trang phục, đem T-shirt của mình mặc lại lên người, che cảnh xuân bại lộ.
Sau khi ra ngoài thấy Linh Dực đứng cách đó không xa, thấy Tô Lạc mặc thành bộ dạng này đi ra cũng không nói gì, lại kéo cô trở lại phòng học. Sau khi trở về một đám người đều thở dài, nhưng cũng không có quá nhiều yêu cầu, mà cái kia Noel nói Tô Lạc ngồi yên để cô giúp hóa trang.
Chỉ là hóa trang xong rồi thì phải đội tóc giả, mà lúc này, T-shirt của Tô Lạc cần phải cởi ra, nếu không tóc giả đeo vào sẽ bất tiện mặc cởi, Tô Lạc rơi vào đường cùng đành phải làm theo, mà sau khi cởi ra, Noel lại chậc chậc cảm thán, “Em đã nói dáng người của chị dâu mặc cái này vào chắc chắn là rất có tuyệt mà!” Sau đó cô nàng xoay người rống giận đám con trai “Nhìn cái gì vậy! Nên làm gì thì làm cái đó đi!”
Chờ sau khi tất cả chuẩn bị tốt, chờ đợi Tô Lạc chính là một đôi giày da đen siêu cao.
T T. . .
Sau khi tạo hình của Tô Lạc chuẩn bị tốt, đoàn người lập tức lũ lượt đi về phía quảng trường, trên đường đi đoàn người không ngừng cảm ơn Tô Lạc, khiến cho cô không được tự nhiên, nhưng trong tiếng khen tặng cũng xen lẫn âm thanh không hài hòa, “Mặc dù tạo hình là không sai nhưng mà ̣ khí chất không đúng a, bộ dạng sợ hãi rụt rè này không có một chút khí chất ngự tỷ và lạnh lùng của Quỷ Mị!”
Nói chuyện chính là cô gái bạch lộ thanh thuần tịnh lệ, Tô Lạc cảm thấy nếu như là cô nàng mặc cái váy kia, thật ra cũng có thể ngẩng đầu mà bước, không phải cô nghĩ thậm thà thậm thụt sợ hãi rụt rè, chỉ là bại lộ nhiều lắm, gót giầy rất cao, không quen mà thôi.
Dọc theo đường đi sinh viên rất nhiều, đặc biệt là càng đến quảng trường tiếng người càng ồn ào, vô số ánh mắt tụ tập về đây, Tô Lạc càng khẩn trương đến mức tim cũng ra mồ hôi, lúc này Linh Dực coi như săn sóc, lặng lẽ hỏi cô có cần đỡ không, còn đưa khăn tay cho nó, nhưng điều này cũng không thể làm Tô Lạc có thêm cảm kích, trong lòng cô đang gào thét, nếu không phải Linh Dực kéo cô tới tham gia cái gì câu lạc bộ hoạt động, cô làm sao phải chịu tội thế này a???
Bà nó, càng đáng sợ hơn là gặp phải bạn học trên quảng trường, càng đáng sợ chính là bạn học kia từng là mỹ nam cô từng mong nhớ, rất muốn tự tử a!
Nhưng kia chỉ là một hồi đơn phương rung động khi còn trẻ, sớm đã biến mất theo thời gian. Nhưng cố tình lần thứ hai gặp phải, làm cho Tô Lạc hơi hoảng hốt một chút, cuối cùng cô thở dài, đem mặt nạ nặng nề đeo lên mặt.
Như thế này, hẳn là sẽ không bị nhận ra đi!
Câu lạc bộ cosplay chiếm giữ vị trí có lợi nhất của quảng trường, bọn họ trải qua trường học đồng ý bắt đầu dựng sân khấu, trên đài trải rất nhiều biểu ngữ rất lớn, dán rất nhiều ảnh chụp, đương nhiên, sức hấp dẫn của ảnh chụp xa không bằng người thật, đoàn người Tô Lạc vừa mới đi qua, đã bị mọi người đem làm khỉ mà vây xem.
“Nữ Quỷ Mị này là ai tìm tới? Không tệ nha!” Giọng nói này Tô Lạc cũng rất quen tai, hẳn là Tịch Tĩnh Vô Thanh om sòm, cho nên cô hướng về anh chàng khẽ gật đầu, “Hạ Lãnh Nguyệt!”
Vốn là không muốn nói nhiều cho nên có thể tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu, ai ngờ Tịch Tĩnh Vô Thanh đột nhiên la lên, “Wa, rất có khí chất ngự tỷ a!”
Vì vậy Tô Lạc triệt để 囧, không tiếp tục để ý đến anh chàng.
Dựa vào lời giới thiệu của người chủ trì, những coser lần lượt lên sân khấu, mà Quỷ Mị của Tô Lạc lại an bài đang cuối cùng. Khi giới thiệu câu lạc bộ đoàn người cũng không quên giới thiệu trò chơi, quảng cáo bang nhận người, khiến cho sinh viên mới của trường còn chưa cảm thụ được bầu không khí học tập đã bị kéo vào vực thẳm game online, Tô Lạc rất khinh thường bọn họ.
Noel ở bên cạnh bơm hơi cho Tô Lạc, làm cho cô sau khi lên sân khấu không cần sợ hãi, tùy tiện đứng là được rồi, phía dưới mặc dù vây quanh không ít người nhưng cứ coi đó là con chó con mèo là được. Mà bạch lộ cô nương kia trước khi lên đài còn liếc mắt nhìn cô một cái, nhấn mạnh, “Sau khi lên sân khấu đừng có xấu hổ ôm ngực nữa, thật mất mặt.”
Tô Lạc: “. . .”
Dù sao cũng là gái lỡ thì năm 4 rồi, cũng đã trải qua hoặc ít hoặc nhiều chìm nổi, không đến mức dậm chân ở chỗ này, quay đầu chỉnh lại mặt nạ, hóa trang cũng giống quỷ thế này, ai có thể nhận ra cô? Ôm ý nghĩ như vậy, Tô Lạc lên sân khấu, kia kêu một cái tự nhiên. Quỷ Mị, sát thủ mà thôi, cô chẳng qua là đứng ở trên sân khấu lạnh lùng nhìn xuống, nghe thấy tiếng hít sâu của người xem, sau đó tùy ý bày ra vài dáng pose, cô lùi về một bên đem sân khấu tặng cho người khác, đột nhiên nhớ tới mình từng ở dưới đài nhìn Tà Ảnh trốn ở góc phòng ngẩn người, cô bỗng nhiên khẽ cười ra tiếng.
Mà Tà Ảnh lúc này đang ở dưới sân khấu nhìn cô, trên tay cầm máy ảnh.
Hoạt động câu lạc bộ của bọn họ thuận lợi kết thúc, số sinh viên mới đăng ký vào câu lạc bộ có khoảng hơn một trăm người, mà đăng ký làm quản lý cũng có hơn 30 người, mà đám người kia cũng làm như thật, muốn làm quản lý phải qua phỏng vấn, mọi người phải chuẩn bị thật tốt vân vân. Tô Lạc đối với mấy tên đi lừa gạt trẻ em tỏ vẻ căm thù đến tận xương tuỷ, đối với áo liền quần càng căm thù đến tận xương tuỷ, vì vậy cô cương quyết từ chối lời mời cùng đi ăn cơm, chuẩn bị một mình trở về.
Hôm nay cả ngày từ đầu tới đuôi bị Linh Dực nắm mũi đi, bây giờ cô rốt cục bạo phát.
Linh Dực cũng không nhiều lời, ngoài đời anh ta cũng không có khả năng giống giống trong trò chơi bán manh khóc lóc om sòm, mà bán manh khóc lóc om sòm vừa đúng là điều Tô Lạc không thể chống đỡ, cho nên cô chỉ hất cằm nói: “Tôi đi trước, quần áo ngày mai trả cho anh!”
Linh Dực lặng lẽ đưa miệng đến gần tai nói, “Mặc bì giáp vào rồi thì tưởng mình là nữ vương?”
Sặc. . .
Người này nhỏ giọng nói xong rồi lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra xa, mặt không chút thay đổi một thân chính khí làm cho Tô Lạc 囧 đến mức không thể 囧 hơn. Đây rốt cuộc là cái gì cái gì a? Xin hỏi anh rốt cuộc là cái gì thuộc tính?
Trở về tháo trang sức tắm rửa, tự mình một người lên trò chơi, bạn Linh Dực đã trở về, hơn nữa rất tự nhiên giải đáp vấn đề của Tô Lạc.
< Đội Trưởng > Vũ Nhiên: ( lăn lộn ),lão bà, bọn họ nói con gái bây giờ đều thích kiểu đứng đắn nghiêm túc, em cảm thấy anh hợp cách không?
< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt:. . .
Ai nói cho cô biết làm sao đem cái tên nhị hóa trong trò chơi này cùng với người trong hiện thực kia hợp lại làm một a, ông trời ơi!
< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Bình thường.
< Đội Trưởng > Vũ Nhiên: ( chớp mắt ) vậy em thích loại nào?
Tô Lạc im lặng, thích kiểu nào thì liên quan gì đến anh a! !
< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Tôi thích bình thường.
< Đội Trưởng > Vũ Nhiên: ( nghiêm trang ) tôi vẫn luôn là một người bình thường.
Bà nó, game không có biểu tình bán manh đâu, anh còn dám làm bán manh như thế, cô rất muốn chết a. . .
Nhưng mà cũng phải nói, quan hệ của bọn họ có vẻ như rất tự nhiên?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]