🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chẳng qua là mục tiêu này muốn thực hiện thì hơi khó.

Khụ khụ, thứ nhất, Băng Tâm là nghề vú em, giết người không sắc bén, mà là thuộc dạng người bị giết, bình thường khi đánh nhau thì đều lên YY, mà mỗi khi lên YY thì sẽ có tiếp viện đến, vì thế kết quả là bạn Tô Lạc bị luân. Trải qua vô số lần bị luân, bạn Tô Lạc thở dài một tiếng, quyết định cố gắng kiếm tiền trả nợ, sau đó sẽ kiếm tiền mua một acc có thể giết người, ừm, Linh Dực có được không nhỉ? Công kích cao, tốc độ nhanh, giết không được thì chạy?

Đã có mục tiêu, thì có động lực.

Kiếm tiền kiếm tiền! Nắm tay lại, đủ loại kiếm tiền, Tô Lạc cảm thấy cô sắp điên rồi, ngay cả buổi tối đi ngủ nằm mơ cũng mơ thấy một đống thiên châu nằm trên đất cho cô nhặt, đời người a, làm sao lại có thể bi thống đến mức này a. . . Sau rất nhiều ngày sau, hoạt động hằng ngày của Tô Lạc chính là sau khi login thì làm hết tất tần tật các nhiệm vụ sư môn cần tài liệu phù, mở N acc đi xoát nhật toản xoát Đông Hải dư âm mở nguyệt toản, mỗi ngày đúng giờ cướp cam lộ, cắm điểm thủ thiên châu, mở ra N acc làm kho hàng, chà cây xoát đá, quan sát xu hướng thị trường, tận dụng 3000G trong túi làm tiền vốn, thấp thu cao bán các loại vật phẩm, tóm lại, tất cả hoạt động có thể kiếm tiền, cô đều đi làm, vì thế bỏ học không ít tiết, thiếu điểm không ít môn, oán niệm dâng trào a, rồi những khi rảnh rỗi đều mang Ngồi Nghe Tiếng Gió đi chiến trường, không biết có phải là GM chơi xấu hay không mà mỗi lần vào chiến trường đều “được” hạ cánh trước mặt Linh Dực, bị Linh Dực đuổi theo không ngừng, bị chết đủ loại mất hồn.

Thổn thức a . . . .

Nhưng sau một tuần, cũng đủ để cô buôn bán lời hơn trăm kim, lại tiết kiệm tiền tận kẽ răng, cùng với thu nhập dựa vào bán cua, cũng đủ để cô leo lên bảng tài phú mười người đứng đầu. Chẳng qua là trong tình huống đó, chiều gió của nước miếng lại thay đổi. Ví dụ như cái gì a, ngài một bộ đỏ thẫm còn cùng ta cướp thiên châu? Yêu, kiếm tiền thế này không phải vì che đậy tai mắt đấy chứ? Làm sao lại hoàn lương rồi? Lừa người ta trang bị bây giờ lại bắt đầu nuôi tiểu bạch kiểm rồi?

Tô Lạc cười mà không nói, trên diễn đàn bài post về cô như cá nước ngọt gặp nước mặn, được admin ưu ái khóa lại, chỉ là trên diễn đàn thứ không thiếu nhất chính là bát quái, cho nên chân tướng vẫn còn chìm trong vô tận bát quái bị người đời lãng quên, mà trong trò chơi, cô chung quy là một cái dựa vào đàn ông mà thành kho tàu, là Băng Tâm phản diện giáo tài của đất hoang, hết đường chối cãi. Chỉ là cô tân tân khổ khổ mệt đến đau thắt lưng thương cột sống đến điểm giao dịch đưa cho Linh Dực 10000 kim, bị Linh Dực đủ loại kỳ thị không chịu lấy, cô tức giận, dứt khoát đi quốc khố bang Bất Ly Bất Khí mà Đường Thiển Thiển xây lúc trước, vốn nghĩ không có gì, ai ngờ Linh Dực lại nổi điên, đòi đi truy sát!

Khó hiểu nhất là, khụ khụ, người hắn truy sát lại là Di Kiếm Ngồi Nghe Tiếng Gió, làm cho Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi, đành phải lại lần nữa chủ động nói chuyện riêng với hắn.

Bạn nói với Linh Dực: Anh có ý gì!

Linh Dực nói với bạn: Giết gian phu.

Bạn nói với Linh Dực: Gian phu em gái anh a, tôi đã trả 1000 đồng rồi, còn 4000 đồng kia sẽ trả sau.

Tô Lạc khi đánh dòng chữ này, cảm thấy có chút không ổn, sau đó sửa lại.

Bạn nói với Linh Dực: Chúng ta đi cầu hỉ thước ly hôn.

Nói xong Tô Lạc mời Linh Dực tiến đội, hắn cũng nhanh chóng đi vào đội, Tô Lạc trong lòng vui vẻ, thằng nhãi này cuối cùng cũng đồng ý rồi.

< Tổ Đội > Vũ Nhiên: Trả hết nợ rồi hãy nói, trước mắt cô phải lấy thân gán nợ!

< Tổ Đội > Vũ Nhiên: Bảo cô đi theo tôi vào chiến trường, cô lại dám cùng tên kia đi, hắn có gì tốt hơn tôi? Có được phong thái bằng tôi sao? Có thể bảo vệ cô như tôi sao?

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Sặc.

Tô Lạc đối với Linh Dực hết ý kiến luôn, đang buồn bực thì phát hiện Linh Dực đang ở cùng một khu vực với cô, lại còn lên kênh khu vực nói chuyện.

〔 Khu Vực 〕 Vũ Nhiên: ha ha ha ha, đỏ bảy phút.

Tô Lạc lập tức lo lắng, rời khỏi đội ngũ, nói chuyện riêng với Ngồi Nghe Tiếng Gió.

Bạn nói với Ngồi Nghe Tiếng Gió: Lại bị giết? Ở đâu?

Ngồi Nghe Tiếng Gió nói: Không, chỉ mới chết một lần thôi.

Ngồi Nghe Tiếng Gió đang nói dối, Tô Lạc giận dữ, lập tức đi lên kênh khu vực nói chuyện.

〔 Khu Vực 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Sét đánh chết anh!

Kết quả lời vừa phát ra, lập tức nhìn thấy một dòng chữ.

Hệ thống: Vũ Nhiên làm nhiều việc ác, bị thần lôi trời giáng đánh chết, thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu!

Oa, Tô Lạc ORZ rồi, GM đại nhân, ngài thật pro!

< nói chuyện riêng > Vũ Nhiên nói với bạn: Oa, cô ngay cả GM cũng thông đồng rồi, rốt cuộc cho tôi đeo bao nhiêu nón xanh hả, nói mau!

. . .

Tô Lạc không quan tâm đến bạn Linh Dực nón xanh, mở danh sách bạn tốt ra, thấy Di Kiếm đang đang Yến Khâu, vì vậy liền chuẩn bị đi tìm Di Kiếm xin lỗi hắn, kết quả vừa đến Phượng Ngô rừng rậm, thấy Di Kiếm ôm đang ngồi buông câu, một chút cảm giác bi thống vì được luân cũng không có, chỉ có điều, như thế càng khiến cho Tô Lạc càng cảm thấy áy náy, cô tiện tay mở trang bị của Di Kiếm, một tuần đi chiến trường cũng đã kiếm đủ danh vọng để đổi đồ nhưng hắn vẫn không đổi, mà bộ đồ hệ thống thảm thương kia làm cho Tô Lạc có chút lo lắng, nghĩ hay là đi Kiếm Ngục đổi một bộ đồ màu tím cho hắn, miễn cho hắn quần áo không chỉnh tề, người gặp người luân.

Tô Lạc mời Di Kiếm vào đội.

< Tổ Đội > Ngồi Nghe Tiếng Gió: Cái Chai.

< Tổ Đội > Hạ Lãnh Nguyệt: Ừ.

Tô Lạc cảm thấy Di Kiếm có lời muốn nói với cô, vì thế sau một hồi lâu không thấy hắn mở miệng, cô bắt đầu suy nghĩ, có phải là bị giết nhiều quá cho nên Di Kiếm muốn nói, Cái Chai, em sau này tự mình chơi đi, sau đó cùng cô phân rõ giới hạn cả đời không qua lại với nhau, trở về với cuộc sống phong thanh vân đạm trước đây ở đất hoang?

Tô Lạc có chút hồi hộp, bởi vì dù sao ở đất hoang này, người bạn duy nhất của cô chính là vị nhân gia câu cá làm giàu này. Mặc dù biết nhau không lâu nhưng hắn chưa từng dùng thành kiến nhìn cô, hơn nữa còn tin cô, lại còn giúp đỡ cô rất nhiều.

< Tổ Đội > Ngồi Nghe Tiếng Gió: Cái Chai.

< Đội Trưởng > Hạ Lãnh Nguyệt: Ừ.

< Tổ Đội > Ngồi Nghe Tiếng Gió: Cái Chai.

< Đội Trưởng > Hạ Lãnh Nguyệt: Ừ.

< Tổ Đội > Ngồi Nghe Tiếng Gió: Cái Chai, mắt em làm sao vậy?

< Đội Trưởng > Hạ Lãnh Nguyệt: A?

Chẳng lẽ chê mình chướng mắt, cảm thấy mình đứng ở chỗ này làm phiền đến hắn? Tô Lạc rơi nước mắt.

< Tổ Đội > Ngồi Nghe Tiếng Gió: Cái Chai, vì sao em không tăng máu cho anh?

< Đội Trưởng > Hạ Lãnh Nguyệt: . . . .

Tô Lạc lúc này mới chú ý tới, Di Kiếm chỉ có nửa máu. Có lẽ lúc nãy bị giết trực tiếp sống lại đến Phượng Ngô rừng rậm ngồi câu cá, kết quả là không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào, thấy người bệnh còn nửa máu cũng không quan tâm, không có chút tự giác nào, cuối cùng, người bệnh nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Tô Lạc ngượng ngùng đem máu của Di Kiếm rót đầy, sau đó bàn bạc mang Di Kiếm đi kiếm ngục kiếm trang bị. Ngồi Nghe Tiếng Gió không dị nghị, vì vậy hai người mở đoàn đội, sau đó ở trong đoàn đội hai mắt ngơ ngác nhìn nhau.

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: ách, em không có bạn tốt.

〔 đoàn đội 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: ách, thật ra anh cũng không có.

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: anh không đánh nhau không giết người làm sao ngay cả một người bạn cũng không có? Ít nhất cũng phải có một cái chứ?

〔 đoàn đội 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Anh không đánh nhau không giết người cũng không vào bản sao không làm nhiệm vụ. Câu cá cũng là F11.

Oa, thì ra ngài là đơn thương độc mã a.

Vì vậy hai người ở trong đoàn anh trừng tôi tôi trừng anh, cuối cùng rốt cục quyết định, Ngồi Nghe Tiếng Gió ở kênh khu vực kêu người vào bản sao, về phần vì sao là hắn gọi mà không phải Tô Lạc gọi, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Sưu, có người tiến đoàn.

Hệ thống: Túy Ngưng gia nhập đoàn đội.

〔 đoàn đội 〕 Túy Ngưng: Yêu, cẩu nam cẩu nữ, gọi người đi bản sao a.

Hệ thống: Đội trưởng đem Túy Ngưng mời ra đoàn đội.

〔 đoàn đội 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Em quen à?

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Không biết.

〔 đoàn đội 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Biết em à?

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt:. . .

Ách, Tô Lạc làm sao lại cảm thấy người này thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác đâu?

Hệ thống: Vũ Nhiên xin gia nhập vào đoàn đội.

Tô Lạc mắt đã mù, không thấy gì hết.

< nói chuyện riêng > Vũ Nhiên nói với bạn: Đừng giả vờ không thấy.

ORZ. . . Tô Lạc quẫn, đại gia ngài thật là hiểu ta. Linh Dực kiên trì không ngừng xin gia nhập, Tô Lạc không địch lại, cuối cùng đem hắn thả vào.

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Anh định làm gì?

〔 đoàn đội 〕 Vũ Nhiên: Theo vợ đi bản sao a!

Phi,đã nói tôi không phải là vợ anh rồi!

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Lão nương không phải vợ của ngươi!

〔 đoàn đội 〕 Vũ Nhiên: Gia nói ngươi sao, tự mình đa tình!

Tô Lạc sửng sốt.

Lúc này trong đoàn có ba người, cô, Di Kiếm cùng Linh Dực.

Vì vậy. . . .

Có lẽ lúc này Linh Dực cũng cảm thấy không đúng, bắt đầu kêu gào.

〔 đoàn đội 〕 Vũ Nhiên: dựa vào, hô nửa giờ, trong đoàn lại chỉ có hai người các ngươi, ngay cả một em gái cũng không có, thật mất mặt!

〔 đoàn đội 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Không mất mặt~~ *cờ trắng vẫy vẫy* tôi không biết hai người là một đôi cơ đấy~~ ôi chao~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.