Tiểu Ngạn quay người lại, lùi ra phía sau :'Anh từ giờ không được làm phiền tôi nữa. Số tiền đó tôi đã chuyển lại tài khoản của anh, anh không có tư cách gì bắt tôi phải dùng thân mình để trả cả.'
\- 'Em hôm nay ăn phải thứ gì linh tinh sao?' Trần Vỹ nhíu mày\, anh thực ra chưa say đâu\, vẫn hiểu cô đang nói gì\.
Tiểu Ngạn nắm chặt lấy tay mình :'Anh không được bám theo tôi nữa, tôi chắc chắn sẽ kiện anh.'
\- 'Đứng lại ngay đó\.' Trần Vỹ cố tỉnh táo đứng dậy\, tiểu nha đầu này hôm nay bị cái gì thế?
Tiểu Ngạn lùi ra sau :'Tôi đã chịu đựng hết nổi rồi, anh mà còn làm phiền tôi thì tôi không khách sáo với anh đâu.'
Tiểu Ngạn cô cũng cần có hạnh phúc riêng của mình, nhưng không phải là mối quan hệ này, nói trắng ra thì cô và Trần Vỹ chỉ là quan hệ thể xác, không chút gì vững chắc, cô không thể chịu đựng được nữa.
Cổ tay bị anh ta nắm lấy, Tiểu Ngạn khẽ giằng ra :'Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra.'
\- 'Buông để em chạy mất sao?' Anh ta không vui hỏi\.
Tiểu Ngạn cúi đầu cắn mạnh lên tay anh, Trần Vỹ nhíu mày, :'A...đau...thả...em là chó con sao?'
\- 'Anh mà còn đụng vào tôi nữa là tôi cắn nát thứ đó của anh\.' Cô tức giận nói\.
Trần Vỹ cười :'Thật đấy à? Vậy về nhà anh cho em cắn nhé!.'
\- 'Cút\.' Cô nghiến răng nói\.
Trần Vỹ cúi người vác cô lên vai :'Em hành hạ tôi đủ rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243391/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.