Cô xoa má anh, nhẹ giọng nói :'Được rồi, đừng nghĩ nữa, em cũng chỉ muốn nói cho rõ về chuyện Joy Lia thôi, cô ấy rất tốt...'
\- 'Còn tốt hơn em nghĩ nhiều đấy\.' Anh nói rồi ngồi xuống cạnh cô\, với tay cầm lấy cái máy tính bảng\, mở một nội dung mình vừa nhận được từ emal khác\.
Khương Gia Hy tò mò nắm lấy cổ tay anh :'Tốt hơn nữa sao? Anh kể em nghe đi.'
\- 'Nhờ cô ta mà Đường Gia Huy có tất cả\.\.' Anh nhàn nhạt nói\, Khương Gia Hy khẽ gật đầu như hiểu chuyện\, có nghĩa là cũng nhờ cô ấy mà anh mới từ bỏ tất cả để chọn cô sao?
Nếu vậy thì cô ấy thật sự quá tốt rồi, chỉ trách Đường Gia Huy ngu ngốc. Cô khẽ cười, được rồi, cô sẽ kéo họ lại gần hơn, Joy Lia xứng đáng được nhận hanh phúc.
Bỗng một lực gõ nhẹ lên trán cô :'Suy nghĩ gì mà ngây ra đó vậy.'
\- 'Á\, đau em\.\.\.' Cô xoa đầu\, vờ kêu thảm thiết\.
Đường Duật Hành vội đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, kéo cô lại gần mình, nhíu mày :'Anh xin lỗi, rõ ràng là..để anh xem..'
Anh nhớ anh chỉ dùng có chút xíu lực cơ mà.
Sáng hôm sau...
Đường Duật Hành và Khương Gia Hy đi đến bệnh viện thăm Thụy Nhan, xem ra tình hình không nghiêm trọng lắm, chỉ là đến giờ vẫn chưa tỉnh lại không biết vì lí do gì. Ông bà Thụy thấy hai người đến thì liền không vui, khuôn mặt đã u ám lại càng lạnh lẽo.
\- 'Cháu chào cô chú\.'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243387/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.