Ông Khương cố giữ chút hơi thở cuối cùng nhìn ra bên ngoài, cả đời này, ông nợ người phụ nữ ấy rất nhiều.
Nếu có kiếp sau, ông nhất định sẽ bù đắp lại cho bà ấy.
'Tít..tít..tít...' Bên cạnh, máy đo nhịp tim còn lại một đường dài thẳng băng, mọi người nhìn nhau, lắc đầu, trong đôi mắt nhà nghề ấy ai cũng hiện lên tia thất vọng, nhưng họ đã cố gắng hết sức mình.
\- 'Không\.\.\.\.' Nghe thấy tiếng truyền đến\, mẹ cô gào lên\, tránh khỏi ông Phùng\, bà đi về phía cánh cửa\.
Hai mẹ con Khương Nhược Nhy vừa rồi là khóc thật, thì bây giờ lại cố gắng tạo ra nước mắt, nếu ông ta chết thì số tài sản này sẽ là của mẹ con bà ta. Dù sao cũng không thiệt.
'Cạch' Cánh cửa được mở ra, một đoàn bác sĩ đi ra ngoài :'Chúng tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin chia buồn cùng gia đình.'
\- 'Mẹ\, mẹ\, mẹ làm sao vậy? Mẹ\.' Khương Gia Hy đỡ lấy bà\, bà bị ngất đi\, trước khi hoàn toàn mất tỉnh táo\, bà nhìn thấy người đàn ông mà bà yêu thương nhất cuộc đời này được che tấm vải trắng đẩy ra ngoài\.
Vậy là hết một đời người, ông đi rồi bà cũng chẳng thiết sống nữa. Ông Phùng đỡ lấy bà, hai mắt đỏ lên, bà không thể ích kỉ như vậy.
Mẹ cô được đưa vào phòng cấp cứu, lại một lần nữa chờ đợi. Mẹ con Khương Nhược Nhy đã ra ngoài làm thủ tục để dưa xác ông Khương về, Khương Gia Hy khóc đến sưng cả mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-buong-ra-toi-la-chi-dau-cua-cau/3243373/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.